Nhưng làm sao em cứ nhìn về phương trời đó
Ở lại với anh đi - đừng để tội mắt buồn
Nguyễn Trường Phong
(Tôi làm thơ)
Cho anh làm một cánh gió bay
Làm chiếc lá thu cuối vườn em nhặt lấy
Cho anh trở thành mỗi chiều thứ bảy
Em sẽ ngồi bình yên - đừng để tội mắt buồn!
Nỗi nhớ đâu có hình hài để biết ngắn hay dài hơn
Cũng như cánh chim chẳng đo được bầu trời quá rộng
Cũng như con nước vẫn trở mình xao động
Biết bao điều chẳng thể nào đếm đo.
Ảnh: Lê Thiện Viễn. |
Anh mang theo mình mỗi ngày một nỗi lo
Cơn mưa có ướt những ngõ đời lá đổ?
Ngày có vọng gầy guốc giầy qua phố?
Đêm có tìm về theo tiếng hát ru...?
Lá đâu có rụng để lấp đầy được mùa thu
Cũng như thành phố chẳng bao giờ rơi tuyết
Có hơn một cuộc đời đi tìm những tiễn biệt
Cái chớp mắt trong đời lạc mất người qua
Có thể tình yêu mỏng như cánh gió xa
Chỉ xạc xào trên đầu cây ngọn cỏ
Nhưng làm sao em cứ nhìn về phương trời đó
Ở lại với anh đi - đừng để tội mắt buồn
Vài nét về tác giả:
Cũng có lúc ta nhận ra thực sự chẳng muốn mình mãi như một đám mây trôi! - Nguyễn Trường Phong.
Bài đã đăng: Đất nước tôi, Người về lại với non sông, Bởi những khát khao, Viết cho em, Tuổi trẻ bỏ quên, Như mây lang thang, Mùa nắng của anh, Những mùa hoang để đi, Ta đã làm gì với cuộc đời, Về với tuổi thơ anh, Đâu phải lỗi tại cuộc đời Viết cho lá thư mưa, Ta còn chờ điều gì, Em có biết mưa về rồi không?, Bên trong một nỗi đau, Để giấc mơ bắt đầu, Hoa xoan thời ấy, Những lời hỏi han.