Nguyễn Trường Phong
(Tôi làm thơ)
Thèm một ngày nắng.
Ở nơi đó vào một trưa hè có lũ trẻ đến gọi nhau qua cửa sổ
Ở nơi đó giữa vườn cây ầm ào những tiếng ve
Ở nơi đó đất cát cũng đã trở thành kỷ niệm bám đầy trên đôi chân trần rong chơi khắp ngõ
Ở nơi đó có tiếng mẹ gọi về bắt ngủ giấc trưa
Ở nơi đó còn có một loài hoa dại bám nở vàng hàng rào nơi trò trốn tìm râm ran lối xóm
Và ở nơi đó ta thấy được tháng ngày của mình quá đỗi bình yên!
Thèm một ngày nắng, bởi mùa này mọi ngả đường đều chỉ muốn bỏ quên
Những cơn mưa phùn gọi nhau giăng kín cả trên từng tiếng thở
Bất chợt có một người dừng lại trên chuyến hành trình rồi ngồi mà bỡ ngỡ
Nhớ tiếng trẻ thơ lẩn khuất trong vườn!
Thèm một ngày nắng
Bởi tháng ngày của mùa xuân cứ mang theo những nỗi buồn
Ngay cả phố thị cũng muốn tiễn những yêu thương đi mất
Thèm một buổi trưa hè của trẻ thơ gọi nhau râm ran và tất bật
Rồi vui đùa dưới những tán cây!
Thèm mùa về cùng với một con người đưa ra một bàn tay
Mỉm cười đứng đợi lúc cuối đường ngơ ngác.
Thèm tuổi thơ với những buổi chiều đi lạc
Rồi được dắt về bởi đấng sinh thành với những thân quen!
Vài nét về tác giả:
Cũng có lúc ta nhận ra thực sự chẳng muốn mình mãi như một đám mây trôi! - Nguyễn Trường Phong.
Bài đã đăng: Gọi đời về cùng với tháng ba, Còn những yêu thương, Anh sẽ đưa em về, Để nhớ được thời gian, Cánh đồng già Gửi gió về phương Nam, Nỗi đau viết hộ, Về đi thôi,Anh vẫn đi tìm, Tội mắt buồn, Đất nước tôi, Người về lại với non sông, Bởi những khát khao, Viết cho em,Tuổi trẻ bỏ quên, Như mây lang thang,Mùa nắng của anh, Những mùa hoang để đi, Ta đã làm gì với cuộc đời, Về với tuổi thơ anh,Đâu phải lỗi tại cuộc đời Viết cho lá thư mưa, Ta còn chờ điều gì, Em có biết mưa về rồi không?, Bên trong một nỗi đau,Để giấc mơ bắt đầu, Hoa xoan thời ấy, Những lời hỏi han.