Nguyễn Trường Phong
(Tôi làm thơ)
Em đi rồi anh đứng lại trong tháng mười hai
Tình yêu như thời gian của một năm mà cuối cùng cũng phải hết
Nếu có nhìn nhau bằng mắt sầu mỏi mệt
Thì cũng là sương tan trên phiến lá cây già!
Cơn rét ầm ào về trong buổi tối qua
Lạnh, xa, nhớ... và giờ là ngơ ngác
Có những bàn tay nắm hơi ấm đã đi lạc
Có những con đường vơ vất tiếng bước chân
Chàng trai tháng mười hai là anh đã chối từ bước sang một mùa xuân
Lòng người tấp nập như lòng phố thị
Thời gian giống một giấc ngủ dài chảy qua dòng suy nghĩ
Quá mơ hồ đến nỗi chẳng thể định danh
Là một chiều về dưới hàng cây xanh
Tình yêu cuộn lại trong từng cơn gió
Nắng chẳng thể hồng còn bụi giăng mắt đỏ
Trên khuôn mặt một người đứng lại với sau cuối của mùa sang
Tình yêu rồi cũng như bầy chim nhỏ đa mang
Nở ra quá muộn vào trong mùa rét
Khi cuộc di cư đã làm nên tiễn biệt
Nằm lại lạc loài giữa những tiếng kêu
Anh biết rằng dù có cố bao nhiêu
Dấu yêu vẫn như một năm mà cuối cùng rồi phải hết
Người bước sang mùa xuân cho sự bắt đầu mải miết
Anh đứng lại nhòa dần vào với tháng mười hai
Vài nét về tác giả:
Cũng có lúc ta nhận ra thực sự chẳng muốn mình mãi như một đám mây trôi! - Nguyễn Trường Phong.
Bài đã đăng: Cánh đồng già Gửi gió về phương Nam, Nỗi đau viết hộ, Về đi thôi, Anh vẫn đi tìm, Tội mắt buồn, Đất nước tôi, Người về lại với non sông, Bởi những khát khao, Viết cho em, Tuổi trẻ bỏ quên, Như mây lang thang,Mùa nắng của anh, Những mùa hoang để đi, Ta đã làm gì với cuộc đời, Về với tuổi thơ anh, Đâu phải lỗi tại cuộc đời Viết cho lá thư mưa, Ta còn chờ điều gì, Em có biết mưa về rồi không?, Bên trong một nỗi đau,Để giấc mơ bắt đầu, Hoa xoan thời ấy, Những lời hỏi han.