Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Ngồi một mình trong quán vắng
Nghe tình ca ướt nhoà ký ức
Giọt cảm xúc thản nhiên chảy qua miền vọng khát
Thuở hai đứa yêu đương mộng mị
Dệt nỗi buồn chen ngang vạt cỏ
Thì... đâu đó vẫn tình yêu cháy bỏng
Thổn thức yêu anh, thổn thức đợi chờ!
Sài Gòn không có hàng phi lao cao vút
Chỉ có những hàng me lá nhỏ
Buổi trăng lên không có đôi nhân tình nắm tay dạo phố
Từ khi vỉa hè bị lấn chiếm
Ghế đá công viên
Nhường chỗ cho hàng nước dừa
Thờ ơ vứt rác vương vãi
Ảnh: Lê Thiện Viễn. |
Sài Gòn không có biển
Muốn lãng mạn thì phải trả tiền
Có lúc, mơ mộng nhiều không biết gửi đi đâu?
Thời buổi công nghệ thông tin
Có ai pha ấm trà đặc quánh say cạn đêm thơ?
Để... sớm mai tỉnh dậy
Chợt thấy
Tâm hồn treo ngược cành cây
Rồi... Cười một mình!
Chiều muộn, vài ngọn gió thổi lạnh vào hồn
Cũng không lạnh bằng nỗi nhớ vừa gửi đi chực quay về ủ dột
Xếp trên đám lá mục
Tôi chắp tay nguyện cầu
Xin đất lành đủ ấm
Gieo niềm tin ngày mai
An vui kiêu hãnh... đâm chồi
Vài nét về tác giả:
Cho dấu yêu trong tôi (Giáp Tết-2014) - Cỏ Dại
Bài đã đăng: Chiều tản mạn, Sài Gòn cafe sữa đá, Chiều thơm, Không đề 14, Chiều rơi, Thư gửi ông già Noel, Khúc đông cho người, Cổ tích vườn xanh,Đoản khúc cũ,Khi ta cần nhau, Tôi và anh, Tháng muời cỏ xanh, Trú mưa,Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa; ;Học cách im lặng;Tặng những tâm hồn đang chờ mong;Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; Thu cảm,Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý Có một chiều, Tự khúc tháng năm, Lãng đãng Đà Lạt, Học cách yêu thương;Tháng ba trời lạ; Cơn mưa cuộc đời.