Cỏ dại
Tôi trở lại nơi này sau một lời hứa, mọi thứ vẫn như cũ. Cơn mưa đột nhiên trút xuống khiến ai nấy đều co ro. Anh bạn tôi cùng vài người khuân những món quà xuống xe. Anh Châu cũng vừa về sau một buổi sáng đi lấy thức ăn thừa. Không mừng rỡ, không hân hoan nhưng tận sâu đâu đó là niềm vui đồng cảm, một làn gió sẻ chia, cả nụ cười giòn tan hòa theo tiếng mưa. Anh bảo: "Oanh tạc đến rồi đây, bỏ vũ khí xuống đi, anh em vào nhà làm tách trà cho ấm lòng chiến sĩ".
Tôi theo anh qua cái lều dựng tạm để ngồi, mình mẩy ướt nhèm. Dăm ba câu nói, vì hiếu kỳ và tình thương yêu bao la nên ai cũng tản ra, máy chụp hình giơ lên, vài câu hỏi han, lời tâm sự của con người dành cho nhau. Ấm lắm, vui lắm! Mấy cụ già bỗng thấy nỗi đau cũng nhẹ bớt, đôi vầng trán giãn ra, giờ không cô đơn nữa nhé!
Hằng ngày có hết đoàn này đến đoàn khác ghé thăm. Tôi nghía thấy mấy ông lôi từ bao gối mấy tấm ảnh cũ, chắc của người thân. Thôi nào các ông, mấy cái chuyện cũ rích nhớ làm gì? Ngồi ở đây mà nhớ ở đâu? Vui đi... Còn các em tay cầm mấy chiếc bỉm, xinh không nào? Mấy lon sữa chắc cũng lây vui vì từ nay đã có chủ. Chỉ có tôi ngồi nhìn hạt mưa lòng nghe não nề. Nói sao đây? Cùng là người mà sao chẳng giống nhau?
Người ta nói ánh mắt trẻ thơ có thể làm mát dịu những trưa hè oi bức, làm cho cha bớt mệt, mẹ thêm sức mạnh... Vậy mà ở đây, từng ánh mắt ấy đều khiến cho chúng tôi vụt mất niềm tin. Buồn bã quá, đời khắt khe với em hay em sinh ra không phải lúc?
Em ngây thơ lắm, đáng yêu lắm nhưng đôi mắt đó sao vô hồn, khắc khoải? Nhìn lưng em kìa, đai đeo gồng cứng chống lại cơn co giật sao thắt lòng, đôi tay còng kheo theo cơn sốt, thân thể tím bầm vì vật vã... Sao thế em? Ai đánh cắp bình yên của em rồi?
"Trả nghiệp", nói như nhà Phật. Trả đến bao giờ? Ngày vào quan tài liệu có hết không? Thôi thì ai vay người đó trả. Phần tôi, chỉ xin được trả cho đôi mắt em bé kia sáng trong, đôi môi em nói cười, hồn nhiên. Xin cho đôi chân này vững bước, mai kia còn ghé lại nơi này. Vẫn mong chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Thương em, ngày tháng 6 mưa...
Vài nét về blogger:
Đây là dòng cảm xúc rất đỗi chân thành của tôi dành cho các em. Chúng tôi và tất cả những anh em ở đây đều cảm thấy khó bước chân đi khi ghé thăm các em bé có hoàn cảnh bất hạnh. Mong đời dang đôi cánh, nâng các em bay lên, chở che hết phần đời còn lại cho các em có thêm những nụ cười.
Bài đã đăng: Mênh mông nỗi nhớ; Viết cho tình bạn, Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; Đông thêm áo, ngày thêm yêu; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh.