Cỏ Dại
Trong ký ức tuổi thơ ngày xưa thì mỗi buổi sáng ba hay kêu ta ra quán chú Hai mua về cho ông ly cafe sữa nóng. Có bữa mải mê nói cười tung tăng thế nào mà cafe đổ hết lên người, thế là hôm đó bị "ăn đòn nát đít".
Ta đi khắp nơi trên mọi nẻo đường, nơi nào ta cũng gắn bó với mi. Dù mỗi nơi người ta gọi mi theo nhiều tên gọi khác nhau. Nhớ lúc ở Hà Nội, sáng nào ta cũng ra ngõ chợ Khâm Thiên ngồi ghế đẩu gọi cho mình một cốc nâu đá. Uống riết, tới nỗi ông chủ quán nhớ tên, biết mặt. Hôm nào không ra, ông lo lắng hỏi vì sao?
Rồi những tháng ngày lang thang ở Đà Nẵng, ta mê mẩn với góc nhỏ ngay Phan Chu Trinh, đi nhiều ngã đường, chẳng hiểu sao ta chỉ muốn dừng lại đó. Lấy cái ghế ngồi ngắm bà con và xe cộ qua lại, thưởng thức cho bằng được ly đen đá. Ở đó, mi thật là nổi tiếng. Nói cafe Long ai mà không biết. Ta rất ngưỡng mộ và càng thêm yêu mi.
Hồi lên Đà Lạt, xe chạy đến Lâm Đồng, tự nhiên ghé lại quán Trâm Anh. Đến đây vui lắm nha! Người ta cho ta thưởng thức mi mà không phải mất tiền. Lúc lên xe, ta bồi hồi luyến tiếc, ước gì sắp tới đây sẽ có nhiều hơn cái quán giống như vậy. Ta thấy ở đời có nhiều cách nghĩ của con người cũng hay hay nhưng không phải ai cũng làm được. Cho đi mà không cần nhận về mặc dù đằng sau sự sắp đặt đó cũng không hẳn là thiệt thòi. Dẫu sao khách hàng vẫn thấy vui và ấn tượng.
Lúc qua nước ngoài sống, ta sợ bên ấy, người ta không có cafe bột như nước mình. Dân người ta bận rộn tất bật suốt ngày nên chắc mi cũng toàn bị đóng gói và sẽ bị hòa tan. Ta vội nghĩ ra sẽ nhét mi nằm trong vali mang theo uống dần, tất nhiên bên cạnh cũng chừa chỗ cho chiếc phin. Mỗi sáng khi bước chân xuống giường, kiểu gì cũng phải mang mi ra pha, ngồi một mình trầm ngâm, nhâm nhi từng giọt với vài bài hát yêu thích và lặng lẽ nhớ nhà.
Có quá nhiều cung bậc cảm xúc của ta đã gắn liền với mi, nói không phải ngoa chứ càng lúc ta thấy mi thân hơn một người bạn thân của ta nữa. Thiếu mi, chắc ta lảo đảo và chẳng biết làm gì khi một ngày có đến 24 tiếng. Hằng ngày, suốt cuộc sống xa nhà của ta, lúc nào ta cũng mang theo mi bên cạnh. Nhớ lúc mới làm quen nhau, ta bị ép tim, bị mất ngủ, đầu óc cứ như kẻ say rượu. Vậy mà, ta nghiện mi lúc nào chẳng hay.
Nghĩ cũng lạ, nhân duyên thế nào, giờ ta lại mang mi ra bán - mua nữa chứ. Trong tất cả giấc mơ tuổi thơ, ta chưa từng nghĩ ra sẽ có một ngày, ta sinh sống với cái quán rộng chừng 200m2, có cỏ cây hoa lá và một tình yêu dành cho mi to lớn như vậy. Quả là chuyện đời có nhiều thứ con người ta không nào thể biết trước.
Ta không biết ai đã phát hiện ra mi đầu tiên? Ta cũng không biết mi có can hệ gì với cuộc đời ta không? Nhưng ngay lúc này, ta thầm cảm ơn những người đã sản xuất ra mi, cho ta giờ đây có cơ hội được tiếp xúc và mang mi theo bên đời. Từng giọt của mi rơi vào chiếc ly, đặc quánh, thơm lừng đã quyến rũ ta mỗi ngày, không thể nào từ bỏ. Thậm chí, ta đang sống với lời khen chê của từng người để chăm chút cho mi càng ngày càng hoàn hảo hơn. Mi đẹp và nổi tiếng, ta cũng vui lây mà.
Hiện tại, mi có biết không? Cứ ba người đến quán, đã có hai người bảo ta mang mi ra thưởng thức rồi sau đó tấm tắc khen ngon. Với ta, bấy nhiêu thôi cũng đã là niềm hạnh phúc.
Vài nét về blogger:
Lảm nhảm khi cãi nhau với người giao cafe không đúng chất lượng rồi tự nhiên phát ra ý tưởng cho tình yêu cafe. Thật ra Cỏ Dại không mượn bài viết nhằm mục đích quảng cáo. Bài viết này dành tặng cho những người bạn có tình yêu sâu sắc với từng giọt cafe.
Bài đã đăng:Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng.