Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Ngày cuối cùng của năm
Mời người lên xe
Theo em băng hết
Những tháng năm muộn phiền
Qua vùng cỏ khô một thời nông nổi
Ở chung quanh chỗ ngồi
Riêng hai đứa mình thôi
Em pha cốc cafe cho anh
Thơm lừng màu thời gian vàng úa
Ngang bờ lau sậy gió đong đưa cợt đùa
Cả giấc mơ kiêu sa trên ngọn đồi hương lúa
Chở tiếng cười em khúc khích trong veo
Em sẽ giữ cho anh dòng tóc
Khi hoàng hôn buông lơi
Chân lãng du nếu đôi lần có mỏi
Hãy ngồi xuống đây
Em rót cho anh ấm áp
Trao cho anh nồng nàn
Ta yêu nhau say đắm
Thánh thót tiếng vĩ cầm
Đêm tự tình... lắng sâu
Nhớ những ngày lãng mạn
Trên cao nguyên đầy nắng
Ta đưa nhau lên đấy
Hái nhánh mây hồng
Gửi vào hương đời
Dấu môi hôn bất tận
Ngọt mềm như suối
Chiều hôm ghé lại
Tắm mát từng ngón chân
Thơm ngoan câu hát
Lối về... có đôi.
Vài nét về tác giả:
Bài đã đăng: Không đề 14, Chiều rơi, Thư gửi ông già Noel, Khúc đông cho người, Cổ tích vườn xanh, Đoản khúc cũ,Khi ta cần nhau, Tôi và anh, Tháng muời cỏ xanh, Trú mưa, Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa; ;Học cách im lặng;Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; , Thu cảm,Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; ; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý Có một chiều, Tự khúc tháng năm, Cạn, Lãng đãng Đà Lạt, Học cách yêu thương; Tháng ba trời lạ; Cơn mưa cuộc đời.