Mộc Diệp Tử
(Tôi làm thơ)
'Này em hỡi, con đường em đi đó'
Con đường em theo đó, đúng hay sai?
Nếu chúng mình có chia hai
Thì cái sai chỉ là lỗi của duyên phận thôi em nhé…
Này em hỡi, đừng trách duyên phận mình nhỏ bé
Chúng mình chỉ là hai kẻ xa lạ bước vội rồi lạc nhau
Thế nên, em ơi hãy quên mau
Cất nỗi đau vào sâu trong tim đi em nhé
Em ơi, có những điều tưởng chừng như rất bé
Mà cuối cùng cũng tan vỡ yêu thương
Thế nên để bước hết con đường
Người ta cần bao nhiêu thương nhớ?
Người ta cần bao nhiêu duyên nợ?
Để biết sợ không lạc mất tay nhau?
Thì thôi em, hôm nay hãy cứ đau
Để mai sau, biết đâu em sẽ lại hạnh phúc…
Vài nét về tác giả:
Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà chờ nghe thế kỷ tàn phai.
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài.
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt - Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát... Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
Bài đã đăng: Kiếm tìm bản thân nơi mắt người, Người đàn bà sau ô cửa trống, Sức khỏe và tuổi trẻ, Chênh vênh cuộc đời, Lòng dạ đàn bà, Yêu trong thầm lặng,Mẹ đơn thân, những điều được - mất, Đặt cược với tình yêu, Tháng 5 đi qua, Tình nghĩa vợ chồng,Không thể, Người cũ, người mới, Văn hóa chỉ trích - chuyện bên ly cà phê,Nếu được chọn lại một lần nữa, Nỗi sợ của tuổi trẻ, Trở về, Hạnh phúc nơi căn bếp nhỏ,Sống giữa nhiều người, Hạnh phúc vừa đủ, Tuổi 18 - ký ức ngủ quên, Bí mật không thể nói, Và tách cà phê đã nguội, Hà Nội những ngày mưa, Niềm hạnh phúc giản đơn, Hạnh phúc không hề có shortcut, 2.555 ngày của tình yêu,Lạc trong thành phố, Bát canh ký ức, Niềm hạnh phúc giản đơn,Lầm tưởng trong tình yêu,Những hòn đá dành cho một đứa trẻ, Hạnh phúc là gì?, Trái tim mỗi cô gái.