Mộc Diệp Tử
Cuộc đời vẫn vậy. Giữa buồn và vui, ai cũng sẽ chọn vui như chọn số đông, mấy ai chọn buồn, chọn cô đơn, lẻ loi một mình. Nhưng ai cũng chỉ biết vui cho mình để bước qua những trách nhiệm và phủi tay với tất cả yêu thương thì niềm vui đó cũng là cả sự tàn nhẫn. Đã là người thì phải có cái tôi, nhưng cái tôi có đủ dũng khí sống lẻ loi, đơn độc cả đời thì mới có quyền gạt bỏ hết cái ta. Một khi cái tôi vẫn còn ham cái vui của cái ta, vẫn còn cần một cái ta bầy đàn thì cái tôi không thể mặc nhiên cho mình sống với niềm vui được tạo ra từ quá nhiều nước mắt và nỗi buồn của cái ta nào khác.
Sống một mình rất khác với sống giữa nhiều mình. Nhất là cái nhiều mình đó là cả một gia đình. Đã có rất nhiều những cơ hội, niềm tin và thương yêu nhận về nhưng cái tôi kia đã biết nhận về cho xứng đáng?
Đừng lấy niềm vui của số đông ra để biện minh và đổ lỗi cho những vô tâm và vô tình của mình. Bất cứ sự tổn thương nào cũng vô hình bịt kín đường về mà thôi. Huống hồ vết thương này cứ bồi lên vết thương kia chưa kịp lành miệng?
Cuộc đời này, chẳng có ai cứ mãi mãi tốt với mình vô điều kiện, cứ mãi trao đi mà chẳng được nhận về, dù theo bất cứ giá trị nào đi nữa, thì giữa cho và nhận vẫn cần một cán cân. Cái cân có thể bên nặng, bên nhẹ hơn trong mặt tình cảm, thì bên nhẹ vẫn là ít nhất phải có chứ không thể là con số 0 vô hình.
Yêu là trao cho họ cái quyền làm mình đau, yêu là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc. Phải vì thế mà họ cứ làm mình đau hết lần này đến lần khác để rồi nghĩ, mình sẽ đứng mãi một chỗ mà không biết tìm đường giải thoát cho mình không?
Hiển nhiên là không, vì trước khi nghĩ đến tình yêu, người ta còn phải sống. Và để sống, người ta sẽ tự biết phản kháng khi bị đau.
Nên nhớ nhé, đừng nghĩ một người đã thuộc về mình thì mãi mãi sẽ là của mình. Họ đâu có ngu, thời đại này không có ai còn ngu để chết vì yêu nữa đâu!
Vài nét về tác giả:
Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà chờ nghe thế kỷ tàn phai.
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài.
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt - Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát... Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
Bài đã đăng: Hạnh phúc vừa đủ, Tuổi 18 - ký ức ngủ quên, Bí mật không thể nói, Và tách cà phê đã nguội, Hà Nội những ngày mưa, Niềm hạnh phúc giản đơn, Hạnh phúc không hề có shortcut, 2.555 ngày của tình yêu, Lạc trong thành phố, Bát canh ký ức,Niềm hạnh phúc giản đơn, Lầm tưởng trong tình yêu, Những hòn đá dành cho một đứa trẻ, Hạnh phúc là gì?, Trái tim mỗi cô gái.