Nguyễn Trường Phong
(Tôi làm thơ)
Cánh đồng già
Những cây cỏ ba lá mọc lên
Những gốc rạ mọc lên
Những tiếng dế cũng vọng vang trong vùng đất ướt đêm - ngủ vùi.
Ngày chẳng buồn - không vui
Tháng đông gió dập
Chim đã chạy khỏi mùa về phương trời nắng thắp
Đất thấp - cỏ gà - hoang hóa
Cánh đồng rũ rượi tuổi thơ qua.
Không có phù sa
Đây là vùng đất thịt
Trải những gợn màu xa tít
Cỏ nhợt xanh còn gốc rạ rạc gầy,
Cánh đồng của những mùa gió bay
Vết chân nhỏ không ướm được chiếc hài đánh rơi mất
Hoàng tử và công chúa giờ tất bật
Với những tính toán cho cuộc mưu sinh.
U u... gió quật lúc bình minh
Đàn trâu mệt mỏi chân cao thấp
Ngôi làng níu những thời gian kéo sầm sập
Tếng gà o o...
Đã ngàn năm vẫn quanh quẩn với nỗi lo
Mùa liệu có đầy con nước?
Người vẫn phải về sau những ngày mất được
Chỉ có áo nâu là đã đổi màu!
Lũy tre được thay bằng những bờ rau
Hàng dậu dâm bụt trắng bê tông hóa
Bốn nghìn năm vết thương giờ cũng lạ
Không đủ cộm về thăng trầm của thời gian,
Chỉ có cánh đồng già là vẫn tích tụ đủ gian nan
Ít nhất là trộn thêm mồ hôi của một lớp người nữa
Ngôi làng sắp rộng thêm một nửa
Giun dế bắt đầu thì thầm tính chuyện di cư
Gió vẫn vọng u... u...
Mẹ tôi thở dài, ừm... trời sắp dâng con nước
Cánh đồng già rồi sũng ướt
Cánh diều - no gió - đứt dây.
Vài nét về tác giả:
Cũng có lúc ta nhận ra thực sự chẳng muốn mình mãi như một đám mây trôi! - Nguyễn Trường Phong.
Bài đã đăng: Gửi gió về phương Nam, Nỗi đau viết hộ, Về đi thôi, Anh vẫn đi tìm, Tội mắt buồn, Đất nước tôi, Người về lại với non sông, Bởi những khát khao, Viết cho em, Tuổi trẻ bỏ quên, Như mây lang thang, Mùa nắng của anh, Những mùa hoang để đi, Ta đã làm gì với cuộc đời, Về với tuổi thơ anh, Đâu phải lỗi tại cuộc đời Viết cho lá thư mưa, Ta còn chờ điều gì, Em có biết mưa về rồi không?, Bên trong một nỗi đau, Để giấc mơ bắt đầu, Hoa xoan thời ấy, Những lời hỏi han.