Hãy trút bỏ hòn đá trên vai
Bỏ đôi giày nặng mang tên xiềng xích
Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Loay hoay với chiếc bóng
Nghĩ về ngày tháng cũ
Những chuyến đi xa
Trải ân tình trên mọi nẻo đường
Ở nơi đã qua có hơi thở quyện vào đất
Có tiếng cười và đôi mắt đượm màu chia ly
Những thương cảm xót xa
Những khẽ chạm khoảnh khắc
Mai xa rồi... biết còn ngày gặp lại?
Anh
Lang thang dạo quanh vùng tâm trí
Hỏi mua mớ kỷ niệm
Người rao bán hạnh phúc hôm nay bỗng nhiên phóng khoáng
Tặng một trời thương nhớ không mặc cả
Anh mừng rỡ chất đầy xe kéo
Gọi em sang khuân hộ
Chợt nhận ra hạnh phúc đơn giản
Chỉ như là cho đi!
Giữa xứ này
Một bông hoa chưa nở cũng vội mang ra chợ sớm
Chú chim non cũng mang lên bàn nhậu
Thì còn điều gì mà không thể đổi chác?
Chúng ta đang sống với áo cơm và những điều trần tục
Lòng độ lượng của kẻ mộng mơ và nguời quân tử
Không dễ tìm thấy nhau!
Xin thế gian này
Nguời ta
Hãy yêu đi... Yêu đi!
Hãy trút bỏ hòn đá trên vai
Bỏ đôi giày nặng mang tên xiềng xích
Chỉ còn lại
Đôi chân trần ướt át
Hai mái đầu và cánh tay
Tựa sát vai nồng nàn
Giữ quả tim ấm
Nụ cười giòn thơm
Vương hương đời đọng lại
Nghĩa tình của những kẻ cứng đầu nông nổi
Bền chặt
Thề nguyền
Đi bên nhau suốt kiếp
Sống để mà... yêu nhau!
Vài nét về tác giả:
Khai bút yêu thương cho G & những tâm hồn đồng cảm - Cỏ Dại.
Bài đã đăng: Chiều rơi, Thư gửi ông già Noel, Khúc đông cho người, Cổ tích vườn xanh, Đoản khúc cũ, Khi ta cần nhau, Tôi và anh, Tháng muời cỏ xanh, Trú mưa, Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa; ;Học cách im lặng;Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; , Thu cảm,Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; ; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý Có một chiều, Tự khúc tháng năm, Cạn, Lãng đãng Đà Lạt, Học cách yêu thương; Tháng ba trời lạ; Cơn mưa cuộc đời.