Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Em lại khóc rồi
Giọt nước mắt trôi qua kẽ môi mặn đắng
Lời thì thầm trong đêm tối
Có muôn ngàn vết dao đâm toạc trái tim mình
Nỗi niềm chất ngất
Ứa nước mắt vì những khổ đau chưa qua
Niềm vui không theo về trọn vẹn
Những ngày phải sống thay cho người khác
Đọc tâm tư bằng tiếng nấc
Lạc quan vùi dập như áng mây nặng nề chuyển hạt
Gió xoáy xác xơ đám lá
Thì đời sống cũng chỉ là
một phần che giấu đi vết thô rám
Người ta đâu dám kéo chiếc mặt nạ
Thay cho nụ cười gấp khúc
Bởi vì, tin vào vạn vật là mãi mãi
Trò đùa từ đó cứ dạo chơi trên phận người phù phiếm
Dĩ nhiên, sự thật luôn chán ngắt
Giả dối thản nhiên khoác chiếc áo trắng tinh như nàng công chúa
Em không thể gượng cười
Có điều gì nhoi nhói đan xen khi thiên hạ trầm trồ khen ngợi
Ở đâu đó chợt nhận ra
Tâm hồn mục rỗng
Đôi môi khô khốc
Đôi chân rã rời
Xác thân yếu đuối
Làm sao có thể nở nụ cười?
Cúi xuống xin người nói thật một lời
Người ta sẽ không thể sống
Nếu không có tình thương chảy ra từ quả tim đỏ rực
Ủi an mình đừng khóc
Trao niềm tin nữa đi
Em sẽ thấy mặt trời chiếu tia sáng lên những rặng cây
Cuộc đời em
Tình yêu em
Thể nào cũng trổ hoa thơm ngát một lần
Rồi chết tàn phai theo đám lá
Bay vào nhung nhớ một thời của người đàn ông nào đó
Vội vã tan thành màu khói... hư không!
Vài nét về tác giả:
Cho những ngày chưa an - Cỏ Dại.
Bài đã đăng: Vu vơ với hoa, Cafe, cảm xúc và những trải nghiệm, Chỉ những khi mưa, Khúc hạ vắng xa, Cuộc sống hoàn hảo, Tương tư hoa khế, Cảm ơn hạnh ngộ, Chào tháng tư,Thương và hiểu,Viết cho tháng ba,Quà của em Nhật ký bình yên, Tâm tình cho Huế, Lạc buớc xuân, Khát vọng xuân, Chiều tản mạn, Sài Gòn cafe sữa đá, Chiều thơm, Không đề 14,Chiều rơi, Thư gửi ông già Noel,Khúc đông cho người, Cổ tích vườn xanh, Đoản khúc cũ, Khi ta cần nhau,Tôi và anh,Tháng muời cỏ xanh,Trú mưa, Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa;Học cách im lặng;Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; Thu cảm,Viết cho chị, Yêu.