Bầy sơn ca không hát
Tiếng casette nhàu nhĩ
Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Tháng cũ
Giữ tình nguời cũ
Trong ngăn kéo tàn phai một thời nhung nhớ
Âm thanh trĩu nặng
Nhành lan trắng
Rụng úa sân buồn
Tháng mười một ngày này của bao nhiêu năm trước
Ở nơi xa xăm
Nép bên gió biển
Có một nguời đóng khung cuộc chờ trên vách
Mỗi tối đằng kia
Tiếng ghita bập bùng
Cafe đắng, điếu thuốc cháy dở
Hững hờ đâu đó
Vài niềm tin...
Dù gì, ngày cũng sang lâu
Lòng người chắc gì nhớ!
Dăm ba phút mặc niệm
Vùi sâu dưới nấm mồ
Dù gì, hạt sẽ đơm hoa
Đêm nối ngày
Mưa sẽ tạnh
Quy luật tồn sinh dữ dội
Hơn thua rồi cũng bỏ
Rong rêu phủ lối
Kiếp người hoá tro bay
Trở về phố sáng nay,
Tinh khôi nhảy múa vội vã
Bầy sơn ca không hát
Tiếng casette nhàu nhĩ
Ngoài kia, mùa đông đang thẳng hàng chào đón
Chỉ những mặt nguời ngoảnh lại
Có vẻ như thời gian buông mất câu thề
Em bây giờ quá xa
Anh bây giờ
Như hai người lạ
Đời buồn nương tiếng thở dài
Mộng ngoan tóc rối
Gió thôi cười đêm nay.
Vài nét về tác giả:
Thương tặng một người xa - Cỏ Dại
Bài đã đăng: Khi ta cần nhau, Tôi và anh, Tháng muời cỏ xanh, Trú mưa, Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa; ; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; , Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; ; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh; Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý Có một chiều, Tự khúc tháng năm, Cạn, Lãng đãng Đà Lạt, Học cách yêu thương; Tháng ba trời lạ; Cơn mưa cuộc đời.