Cỏ Dại
Thật hạnh phúc biết bao khi cơn mưa đầu mùa rồi cũng đến. Nó tắm mát cả những tháng ngày bỏng rát. Mát những ngày chờ đợi cho một kẻ ngông nghênh đầy khắc khoải, như em...!
Đi qua hơn 30 mùa xuân, uống cạn hết những muộn phiền thời thiếu nữ. Trên con đường đầy nắng ngày hôm qua, gặp anh tình cờ nhưng mang nhiều thổn thức. Chúng mình yêu ngắn ngủi và mất hút tin nhau. Thời điểm đó, anh có vấn vương mong nhớ như em không? Có bâng khuâng nghĩ ngợi mai sau biết có còn duyên nợ?
Rồi thời gian cuốn chúng ta trôi đi... trong giấc mơ lạc lõng nào đó anh có gọi tên em và khéo buộc tâm trí phải đi tìm? Tuyệt diệu quá phải không? Niềm tin thắp sáng và đốt cháy những lý do trì hoãn. Tìm em chẳng để làm gì? Chỉ là cho thoả nhớ mong.
Hơn ngàn ngày mất biệt, vậy mà anh vẫn tìm thấy em. Và có lẽ, ngày đó trong em đã bắt đầu sang trang. Em mạnh dạn viết lên quyển sách đời mình hạnh phúc hơn vì có anh. Cơn dư chấn cảm xúc đó nó khiến em tin vào chữ duyên mà mình đã gieo lại trên con đường đã qua.
Cũng có những lúc thổn thức trong em kéo dài, nó biến em thành một kẻ chờ đợi và luôn chất đầy nỗi nhớ trong tim với vô số kỷ niệm mà chưa bao giờ em bỏ sót. Có những ngày bóng anh ngập tâm trí, tràn xuống đám lá xác xơ rụng rơi ngoài hè. Vài lần em bảo, bấy nhiêu lá vàng là bấy nhiêu nỗi nhớ cho anh. Thật không ngoa chút nào! Em không cảm thấy vô vọng. Vì, mình có yêu nhau. Chỉ là... hai đứa ở hai nơi. Chưa gặp chứ không phải hết thương. Em tự trấn an mình như vậy để ấp ôm và tiếp tục duy trì tình yêu cho anh. Dù mọi thứ cứ chìm vào thinh lặng.
Ảnh: Đức Hiệp. |
Và dòng đời rõ ràng không bằng phẳng, ngày tháng luôn mang theo biến cố. Những đổi thay kéo đến, em cố gắng giữ cho mình trọn vẹn với tình yêu anh. Cuối cùng, niềm tin đã chiến thắng. Anh và em đã về bên nhau, không còn điều gì ngăn cách nữa. Bởi, anh cũng quá yêu em.
Tháng 4 sắp tàn phai, em muốn nhắn nhủ với anh suốt hơn nửa quãng đời đã qua cùng với nhiều tủi hờn lưu xứ. Thời gian này là thời gian khiến em vui nhất. Em muốn lưu giữ lại ngày tháng này cất trong kho ký ức để mai sau mở ra nó vẫn tươi nguyên lung linh như thế.
Một đời người, một tình yêu tuyệt diệu, một thiên thần sắp bước ra mở cánh cửa yêu thương với bao điều tốt đẹp. Một niềm tin lấp lánh trong hai đứa rằng không có điều gì có thể ngăn chia chúng mình. Tất cả với em thật mầu nhiệm và xứng đáng.
Anh có vui niềm vui tháng 4 như em không? Có lâng lâng niềm hạnh phúc khi chìa cánh tay cho em làm gối ngủ mỗi đêm? Anh có sẵn lòng xuống bếp lo bữa tối và em cứ yên tâm ngồi đọc sách. Có bất an nhìn đồng hồ khi em về trễ. Và nhất định anh sẽ không bao giờ làm em khóc. Đồng ý không?
Mình sẽ chia cho nhau những đắng cay ngọt bùi, dìu nhau đi trong khúc quanh gian khó. Và sẽ cùng cười ha hả khi thằng Cún bị lừa vì cái tội thích vào phòng phá đám tụi mình. Còn quá nhiều điều hạnh phúc mà mình chưa đặt tên. Phải không anh dấu yêu?
Tạ ơn tháng 4 với mùa loa kèn thơm lừng góc phố, nơi có cơn mưa đầu mùa đủ mát ngã tư quen. Ơn cả những ngày được ngửa mặt hít thở dòng năng luợng yêu thương đang chảy tràn bất tận. Dù có đi qua bao nhiêu mùa giông gió, em tin có anh trong đời... ngày tới sẽ an yên.
Vài nét về tác giả:
Cho tháng 4 và anh - Cỏ Dại.
Bài đã đăng: Cảm ơn hạnh ngộ, Chào tháng tư, Thương và hiểu, Viết cho tháng ba, Quà của em Nhật ký bình yên, Tâm tình cho Huế, Lạc buớc xuân, Khát vọng xuân, Chiều tản mạn, Sài Gòn cafe sữa đá, Chiều thơm, Không đề 14,Chiều rơi, Thư gửi ông già Noel, Khúc đông cho người, Cổ tích vườn xanh, Đoản khúc cũ, Khi ta cần nhau,Tôi và anh,Tháng muời cỏ xanh, Trú mưa, Viết cho bố ngày lễ Vu Lan, Thu xa, Hà Nội tôi yêu, Có một mùa đông ở nơi xa; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây; Mênh mông nỗi nhớ; Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.