Trên trang cá nhân, chị Thanh Nhàn Nguyễn (Hải Dương) chia sẻ câu chuyện của mình như một lời nhắc nhở các cha mẹ cẩn trọng hơn khi sử dụng thuốc cho con nói chung và cao dán chống say xe nói riêng. Chị kể: "Hôm qua, gia đình mình về quê thanh minh. Trước khi đi, chồng mình ra hiệu thuốc mua một miếng dán chống say cho con gái 6 tuổi. Vì chỉ mua một miếng nên chồng mình không nhận được tờ hướng dẫn sử dụng và cũng không được người bán thuốc căn dặn gì thêm.
Mình dán cho con từ 6h sáng, đến khoảng 11h trưa, khi con đi chơi về thì mình thấy mặt con ửng đỏ. Mình tưởng con bị say nắng nên cũng chỉ bắt con nghỉ ngơi. Nhưng cả chuyến đi đó, con cứ ngủ suốt, không nôn. Đến khoảng 16h, mình bắt đấu thấy con có biểu hiện không bình thường: miệng nói nhảm, không nhận rõ vật, đi lại loạng quạng, thường bị đâm vào tường hoặc bàn ghế mà không biết, ngay cả bố mẹ con cũng bị nhầm là bạn bè. Hành động lúc thì nhanh nhưng lúc lại đờ đẫn nhưng người ngây dại.
Thực sự khi đó đã có lúc mình nghĩ con bị ma nhập vì những hành động đáng sợ. Nhưng sau đó bình tĩnh lại, mình nghĩ đến tác dụng phụ của miếng dán chống say nên mình đã hỏi bác sĩ và vào mạng tham khảo thì mới té ngửa ra biết rằng miếng dán đó cấm dùng cho trẻ dưới 8 tuổi, người từ 8 đến 15 tuổi cũng chỉ nên dùng 1/2 miếng. Lúc này, mình đã rõ nguyên nhân nhưng về cách chữa thì gần như không có. Các bác sĩ cũng chỉ khuyên cho con uống nhiều nước, dỗ con ngủ được thì sẽ nhanh đỡ hơn.
Đến tối, con mình biểu hiện ngày càng nặng. Cháu liên tục nói nhảm, hành động vô thức, tự cào cấu mặt mũi, la hét, đi lại liên tục bị va vào các vật cứng. Những lúc như vậy, hai vợ chồng mình chỉ biết ôm con khóc. Mọi sự ân hận đều là không đủ. Nỗi lo lắng sợ hãi làm cho hai vợ chồng không giữ nổi bình tĩnh. Bác sĩ nói mắt của con mình bị giãn đồng tử mạnh nên cháu không nhìn rõ, tác dụng phụ của thuốc làm cháu bị ảo giác và rối loạn tâm thần.
Càng về đêm, tình trạng của con càng nặng hơn. Sợ con tự gây thương tích, chồng mình đành phải chuyển cho con sang cào cấu bố. Có lúc, con nghiến ngấu, cắn xé bố không thương tiếc. Nước mắt bố rơi không phải vì đau mà vì quá thương con và nỗi dằn vặt tự trách mình. Con cứ như vậy đến 5h sáng mới ngủ. Lúc này, hai vợ chồng mình cũng mới chợp mắt được.
Sau khi ngủ dậy, con đã tỉnh táo hơn nhiều. Bây giờ, con đã nhận biết được mọi vật nhưng nhìn vẫn mờ và nói xong vẫn bị quên. Mắt và trí nhớ chưa hoàn toàn hồi phục, chân tay nhiều vết bầm tím, mặt mũi nhiều vết sẹo. Nhưng dù sao thế cũng đủ để hai vợ chồng mình thở phào nhẹ nhõm. Mình chia sẻ để hy vọng các bậc phụ huynh có thêm một kinh nghiệm trong chuyện chăm sóc con cái, đặc biệt là khi dùng thuốc phải tự tìm hiểu kỹ trước khi sử dụng".
T.N