Tôi 27 tuổi nhưng còn đang đi học trên thành phố. Tôi quen Khang được 3 năm rồi và tình cảm ấy rất tốt đẹp. Cho tới tận giờ, tôi vẫn tin chắc rằng trên cuộc đời này khó có người con trai nào yêu thương tôi như anh.
Một ngày, bố mẹ ở quê muốn tôi về đi xem mặt một người vì cho rằng người này hợp với tôi về mọi thứ. Dù không muốn nhưng bố mẹ cứ hối thúc nên tôi đành thuận theo và trong lòng chắc mẩm cuộc tình này rồi cũng chẳng đến đâu. Nhưng sự việc đã không như tôi nghĩ. Vương - người đàn ông được bố mẹ giới thiệu rất ga lăng. Anh còn hứa sẽ lo lắng, yêu thương tôi trọn đời. Tôi bắt đầu so sánh giữa Khang và Vương. Khang yêu tôi nhưng ngoài tình yêu ra thì chẳng có gì cả, nghề nghiệp không ổn định. Hơn nữa, gia đình Khang đối xử với tôi rất tệ. Còn với Vương, mọi thứ ngược lại hoàn toàn, nghề nghiệp và gia đình đều tốt.
Tôi nhận lời yêu Vương và chia tay Khang. Khang khóc lóc và xin tôi suy nghĩ lại. Anh còn bảo sẽ kêu gia đình lên xin phép cưới tôi (lúc trước yêu nhau anh chưa hề nói đến chuyện này). Tôi đã dửng dưng trước tất cả lời nói của Khang, vui vẻ với Vương và luôn tự tin rằng giờ đây tôi đã có một tình yêu đẹp. Tôi vui mừng, gia đình tôi vui mừng và cả những người bạn của tôi cũng mừng cho tôi.
Tình cảm tốt đẹp ấy chỉ trọn vẹn một thời gian ngắn thì bắt đầu sóng gió xảy ra. Vương không tốt như tôi nghĩ. Anh ấy thực sự chỉ quan tâm tới tiền của tôi và của gia đình tôi. Ấy vậy mà khi yêu, con người tôi mất hết lý trí, chỉ biết đến những ưu điểm của Vương mà không đoái hoài gì đến khiếm khuyết. Vương nói "Ba mẹ anh sẽ rất vui vì có được người con dâu như em" và dẫn tôi về nhà. Điều này chưa bao giờ tôi có được với người yêu trước là Khang.
Không biết vì lý do gì mà tình cảm của Vương dành cho tôi bắt đầu thay đổi. Linh cảm của người con gái mách bảo cho tôi điều đó. Những cú điện thoại, những dòng tin nhắn thưa dần. Tôi đau khổ, lo âu, công việc học hành của tôi bị ảnh hưởng. Tôi tìm đến Phương - cô bạn thân để tâm sự. Vì là bạn thân đã rất lâu nên tôi không giấu diếm bất cứ điều gì. Từ việc tôi không tự tin khi sánh bước bên một người đẹp trai như Vương tới việc anh mượn tiền của tôi để mua xe... Nghe xong, cô bạn tôi nổi giận và nói: "Không được rồi. Người này không phải là người tốt. Nếu cậu quen người này cậu sẽ khổ đấy. Tại sạo lại mượn tiền của cậu chứ khi hai người mới quen nhau mà”. Nhưng tôi không tin và tìm lời bao biện cho anh.
Rồi tôi và Vương giận nhau. Chúng tôi không còn yêu nhau nhiều nhưng cũng chẳng phải chia tay dứt khoát. Một lần, tôi gọi điện thoại cho Vương và nói rằng cuối tuần này sẽ dẫn Phương về nhà tôi chơi, sẽ làm mai Phương cho anh Minh (Vương và Minh là bạn thân của nhau). Vương trách tôi “Tại sao em không làm mai Phương cho anh mà lại làm mai cho anh Minh chứ”. Nghe tới đây, tôi đã bị sốc thật sự, tôi chỉ biết nói rằng : “Anh là một con người xấu xa. Tại tao anh cứ muốn em làm mai bạn thân của em cho anh dù bây giờ em với anh vẫn chưa chia tay dứa khoát với nhau”. Vương im lặng, có lẽ đây là lần đâu tiên tôi dám nói với Vương rằng anh là một người xấu vì tôi luôn ngụy biện cho những cái xấu của Vương và luôn nhận lỗi về mình cho dù những lỗi lầm đó đều do Vương gây ra.
Lần đầu tiên gặp, Vương rất vui, không ngớt lời hỏi thăm Phương, từ ánh mắt nụ cười anh đều dành cho Phương chứ không phải là tôi nữa. Lâu lâu anh mới quay sang tôi hỏi vài câu cho có lệ. Cứ như thế và chẳng cần suy nghỉ đến tâm trạng của tôi như thế nào và người bạn thân của anh đang ngồi đó ra sao. Tôi ôm cô bạn thân oà khóc.
Điện thoại của tôi reo vang. Là Vương nhưng anh gọi không phải để nói chuyện với tôi mà là gặp Phương và xin số điện thoại của cô ấy. Từ đó, Vương nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho Phương mỗi ngày, tuyệt nhiên không đoái hoài gì đến tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra được Vương đê tiện tới mức nào. Tôi tiếc vì mình đã không nghe lời Phương sớm hơn. Thế đấy, lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi yêu phải một gã Sở Khanh. Thời gian đầu sau khi sự việc xảy ra, tôi cũng khóc nhiều lắm, đau khổ thật nhiều nhưng đúng là thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Tôi tìm đến Khanh không phải để nối lại tình xưa mà để nói với anh lời xin lỗi. Ở vào tình cảnh này, tôi mới hiểu hết nỗi đau khổ của Khang khi tôi ra đi. Bây giờ tôi với anh là hai người bạn tốt. Khang cũng đã hiểu được mọi chuyện. Tình cảm anh dành cho tôi không còn nhiều như lúc trước nữa. Đó là điều tôi mong muốn. Anh sẽ tìm được người nào đó hợp với anh hơn tôi.
Tôi viết ra câu chuyện của mình không phải để oán trách ai hết vì ngay chính bản thân tôi cũng là người có lỗi. Tôi không chung thủy thì đâu dám trách ai không chung thủy với tôi, chỉ mong rằng tìm được ở ai đó sự đồng cảm mà thôi. Mong rằng những ai đang gặp chuyện đau lòng trong tình yêu phải thật bình tĩnh, đừng mù quáng mà phải hối hận về sau... Còn với Vương, gã Sở Khanh ấy, tôi cảm ơn anh vì anh đã tặng cho tôi những giọt nước mắt để tôi biết trân trọng nụ cười có được hôm nay.
Út Châu