Anh có biết em đã cố gắng đóng tốt vai trò ấy bằng chính cả nỗi đau của mình như thế nào không? Anh trách em thậm chí qua những hành động của anh em biết được rằng anh đã bỏ rơi em. Anh vô tình đến mức không bao giờ gọi cho em dù em đã mong đợi anh mòn mỏi ra sao. Có những chuyện em không thể nào cho anh biết được dù em rất muốn nói ra và càng không muốn để mất anh. Anh có biết anh quan trọng đối với em chừng nào không nhưng giữa anh và gia đình em chỉ chọn 1 mà thôi và em đành phải hy sinh tình cảm của em. Nhưng tất cả đều không ai hiểu cho em thậm chí cả anh cũng bỏ rơi em trong lúc em cần anh nhất.
Em không trách ai cả mà chỉ trách bản thân, trách số phận mình không được như bao người con gái khác không có được hạnh phúc trọn vẹn với người mình thương yêu.Bây giờ em có viết gì đi nữa anh cũng không bao giờ đọc được và cũng không bao giờ biết được nguyên nhân tại sao em lại xa anh. Nỗi đau ấy chỉ một mình em biết và chỉ một mình em đối mặt với nó mà thôi không một ai có thể chia sẽ nỗi đau ấy cùng em. Anh à đôi khi em nghĩ nếu như đó là một một giấc mơ thì tốt biết mấy em không phải đau như thế này, không phải chụi cảnh không có anh bên cạnh. Em đã quen với việc anh tới đón em mỗi tối đi làm về và cùng anh đi vòng vòng thưởng thức những món ăn đêm và làm cho em khỏi streess sau những chuyện buồn phiền.
Em có thể trút những sầu muộn ở nơi anh và được anh chia sẽ và lắng nghe em tâm sự Anh có biết không anh đã làm cho em thật sự rất cảm động,em nhớ rất rõ lúc anh và em quen nhau cũng là mùa mưa anh đã không ngại trời mưa mà đến rước em. Và có những khi anh đi xa về anh không về nhà không kịp tắm mà vội chạy lên em nói chuyện với em rồi mới qauy về nhà. Anh có biết lúc ấy em cảm động đếnh như thế nào không nhưng anh qua nhà em rủ em cùng đi với anh thì em đã khước từ, em đã rất vô tình đối với anh nhưng anh chỉ nói vỏn vẹn một câu "anh qua thấy em cười là anh vui rồi". Em đau lòng lắm nhưng không muốn tình cảm của mình sâu nặng hơn em phải làm như vậy. Bây giờ anh có trách em, em cũng không bao giờ có thể buồn anh nhiều hơn được nữa. Em yêu anh biết chừnh nào, cuộc sống của em là thế điều mà con người đau khổ nhất là phải từ bỏ đi chính tình yêu của mình, yêu mà không thể nào nói cho người khác biết thì đó là nỗi đau lớn nhất.
Đây là lần đầu được gặp anh sau hơn 2 năm xa cách và bây giờ em đã dùng mọi cách để có thể liên lạc với anh, em không muốn mất anh lần nữa nhưng đối với em, em đạ cố gắng hết sức cũng không thể gặp anh, liên lạc với anh. Em dường như đã tuyệt vọng, bây giờ em chỉ có thể trông vào số mệnh của mình thôi. Nếu chúng ta còn có duyên gặp llại nhau thì chắc có lẽ chúng ta sẽ không ai phải hối hận điều gì cả. Một ngày nào đó gặp lại nhau em sẽ cho anh biết và hiểu được nguyên nhân tại sao em lại chia tay và làm anh tổn thương nhiều đến thế. Anh mãi mãi là tình yêu của em và em luôn luôn hy vọng anh sẽ trở về bên cạnh em, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé anh!
only you