Anh và tôi quen nhau do một lần tình cờ anh đến ăn tại nhà hàng nơi tôi làm việc. Tôi là người rất chăm chỉ trong mắt anh. Sau một thời gian dài liên lạc qua điện thoại, tôi đã nhận lời mời ăn sáng cùng anh. Hai đứa hay gặp nhau hơn vào mỗi buổi sáng thứ 7 trong tuần. Và cuối cùng, tôi đã nhận lời yêu anh sau một năm tìm hiểu.
Công việc của tôi kết thúc rất muộn, sớm cũng phải 12h đêm, còn không thì 1-2h sáng. Anh là một doanh nhân sống trong gia đình thành đạt và rất thương yêu tôi. Bố mẹ anh cũng vậy. Mẹ anh thường xuyên gọi điện hỏi thăm và mua hoa quả mang đến cho tôi. Bà nói sợ tôi ăn uống không đủ chất sẽ không tốt cho sức khỏe. Gia đình anh có bất kỳ sự kiện vui gì cũng đều không muốn tôi vắng mặt. Anh cũng rất tốt, thấy tôi làm việc không có ngày nghỉ, anh đấu tranh giúp tôi; thấy tôi làm việc vất vả, anh tìm mọi cách có thể để đổi công việc cho tôi. Những ngày nghỉ, anh đưa tôi đi chơi khắp nơi. Điều kiện ăn ở của tôi không tốt, anh đưa đến sống cùng gia đình anh, hằng ngày đưa đón tôi đi làm.
Sau hơn ba năm yêu nhau, trải qua nhiều buồn vui, giận hờn và không ít thách thức, chông gai. Chúng tôi vẫn vượt qua và quyết định tiến tới hôn nhân. Đám cưới được tổ chức trong sự vui vẻ của hai gia đình. Nhưng sau đám cưới, anh không muốn tôi đi làm vì anh có đủ khả năng để lo cho gia đình. Tôi thì lại không muốn như vậy. Tôi không muốn sống ăn bám anh mà không làm gì. Tôi phụ giúp công việc kinh doanh của gia đình chồng nhưng không thấy vui vì tôi không yêu thích công việc đó. Nhìn thấy vợ không vui, anh đã đồng ý cho tôi đi làm trở lại.
Hằng ngày, anh lại đưa đón tôi đi làm nhưng hiện tại, giờ làm việc của hai người chênh nhau, tôi được nghỉ sớm hơn anh 30 phút nên ngày nào cũng phải đợi anh gần một tiếng. Một hôm, tôi được nghỉ sớm, mọi người đi về, mình tôi không có phương tiện nên phải đứng đợi anh. Mọi người nói đứng đợi như vậy rất nguy hiểm nên bà chủ nhờ một anh khách quen của cửa hàng đưa tôi về. Không đồng ý nhưng mọi người thuyết phục nhiều nên tôi đã nghe theo. Anh ấy cũng tiện đường nhưng tôi chỉ nhờ đưa đến quán cafe gần khu dân cư gia đình rồi ở đó chờ chồng đến đón. Tôi đã kể cho chồng nghe mọi chuyện và anh rất giận. Anh mắng tôi rất nặng lời và tát tôi, thậm chí còn cấm tôi đi làm. Tất cả chỉ vì tôi đi xe của người lạ.
Tôi đã rất giận anh. Tôi không nói chuyện với anh suốt vài ngày sau đó mặc dù anh ra sức chọc ghẹo xin lỗi. Thấy tôi buồn nhiều, anh lại đồng ý để tôi đi làm trở lại, dù vậy, trong lòng anh luôn nghi ngờ. Tôi rất buồn nhưng không biết làm thế nào cả. Đến một hôm, tôi và một nam khách hàng ngồi nói chuyện cùng nhau, không có gì thân mật, nhưng anh đi qua nhìn thấy và đã nổi ghen. Ngay lập tức, anh gọi điện bắt tôi bỏ việc đi về. Trên đường về anh liên tục tra hỏi tôi người đó là ai. Tôi trả lời là khách nhưng anh không tin, vẫn tiếp tục hỏi và tôi đã im lặng. Tôi cứ nghĩ im lặng thì anh sẽ bớt nóng nhưng không ngờ anh đã dùng bàn tay to lớn, khỏe mạnh của mình đấm tôi một cái như trời giáng vào mồm, khiến tôi hộc máu. Lúc đó và những ngày sau này tôi vẫn hình dung mọi chuyện là cơn ác mộng làm tôi vô cùng sợ hãi.
Làm dâu ở nơi xa xôi, đất khách quê người, không có gia đình bên cạnh nên càng khiến tôi vô cùng sợ hãi. Mặc dù gia đình anh đứng ra bênh vực tôi nhưng cũng không thể làm tôi bớt sợ. Tôi đã gọi điện về kể chuyện cho chị gái nghe, chị thương em nên đã khuyên tôi về nhà. Trong lúc sợ hãi, tôi cũng chỉ còn nghĩ được như vậy nên đã ngay lập tức đặt vé máy bay ngày gần nhất để về mà không cho ai bên gia đình chồng hay biết. Ngày tôi về nước, tôi chỉ thương bố chồng vì ông bị bệnh cao huyết áp. Ông lại rất thương tôi, tôi sợ ông sẽ sốc khi nghe tin tôi bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng nỗi sợ hãi đã thôi thúc tôi.
Đúng như tôi nghĩ, nghe tin tôi bỏ về nhà mẹ, bố chồng tôi đã ngất. Chồng tôi gọi điện đi khắp nơi hỏi thăm. Sau vài ngày không liên lạc với anh, tôi đã gọi điện cho anh. Anh xin lỗi và khóc lóc cầu xin tôi quay về. Anh nói sẽ đặt vé may bay để về đón tôi. Nhưng việc không may đã xảy ra, bác ruột của anh, người mà bố anh vô cùng yêu quý qua đời nên anh không thể về được, anh muốn tôi tự quay về.
Một thời gian ngắn sau đó là lễ cưới của chị gái anh. Anh bảo tôi quay về trước ngày cưới nhưng tôi lại không may mắn, gặp tai nạn nên không thể đi. Anh đã rất giận và gọi điện nói muốn chia tay với tôi. Tôi cũng đồng ý vì cũng đang rất giận anh. Nhưng được vài hôm, anh lại gọi điện tha thiết mong tôi quay về nhưng tôi coi như không nghe thấy. Anh viết một bức thư xin lỗi và nói sẽ chờ tôi, chừng nào tôi còn yêu anh yêu anh và muốn quay lại với anh thì anh vẫn luôn đợi. Từ đó, tôi thay số điên thoại và không liên lạc gì với anh nữa.
Đến nay khoảng thời gian cũng quá dài (2 năm) để tôi suy nghĩ và thực sự tôi vẫn luôn nhớ về anh. Tôi cũng biết mình đã sai trong chuyện này. Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên có nên liên lạc lại với anh như lời anh nói không.
Nắng mai
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.