Tôi viết thư này khi đã rất khuya, có lẽ mọi người đã ngon giấc nhưng tôi không sao ngủ được. Tôi đang rất nhớ người tôi yêu. Cách đây 10 năm, tôi đã gặp bạn ấy. Lần đầu tiên gặp nhau, bạn ấy không có ấn tượng tốt về tôi. Còn tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì về bạn ấy.
Sau đó, chúng tôi học chung lớp với nhau trong một năm, bạn ấy càng ghét tôi hơn nữa. Bạn ấy là người lạnh lùng và tôi thì cũng rất khác với các bạn cùng lớp. Một thời gian sau, bạn ấy có cái nhìn khác về tôi, chúng tôi dần dần thân với nhau. Và dường như tôi đã vượt quá tình cảm bạn bè với bạn ấy. Tôi tin rằng bạn ấy cũng có tình cảm đặc biệt với tôi nhưng không ai trong chúng tôi nói ra điều đó.
Chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện trong những giờ ra chơi ở nơi mà gắn với kỷ niệm đẹp của hai đứa. Cái nắm tay đầu tiên, ánh mắt yêu thương đầu tiên trong đời tôi đã dành cho bạn ấy. Nhưng tất cả những kỷ niệm ngọt ngào dường như càng ngày càng mong manh, càng ngày càng xa xôi. Và tôi, là tôi, cũng vì tôi không chịu được những ánh mắt soi mói, những lời dị nghị của bạn bè xung quanh mà đã làm tổn thương đến bạn ấy, làm đau người tôi yêu nhất. Nhưng thật ra, bạn ấy đau một, tim tôi lại đau mười.
Hằng ngày học chung lớp, tôi đối xử với bạn ấy lạnh lùng khiến bạn ấy đau khổ. Nhưng tôi không muốn như thế, tôi luôn nhìn lén bạn ấy, lén lút quan tâm bạn ấy. Và sau đó, tôi biết được rằng bạn ấy cũng quan tâm tôi một cách âm thầm. Nhưng rồi chúng tôi thật sự xa nhau về tình cảm, thậm chí tình bạn cũng không còn. Trong những năm đại học, tôi không quên được bạn ấy, tôi rất đau khổ.
Và rồi dường như thật sự chúng tôi thuộc về nhau khi cả hai vô tình gặp lại nhau. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện lại sau mấy năm trời không liên lạc. Thì ra trái tim đã không nghe lời tôi, suốt mấy năm qua, tôi vẫn còn yêu bạn ấy và giờ đây, hơn lúc nào hết, tôi vô cùng yêu bạn ấy. Chúng tôi đã đến với nhau và tôi đã vì bạn ấy mà quyết định học tiếp sau đại học. Những ngày tháng bên nhau thật êm đềm và hạnh phúc. Nhưng tôi và bạn ấy còn gia đình, không thể nào vì tình yêu mà vứt bỏ gia đình được. Tôi không muốn gia đình tôi buồn và thất vọng về tôi. Tôi phải làm sao đây?
Tôi rất đau khổ nhưng tôi mong bạn ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù sau này con đường mà bạn ấy chọn có như thế nào đi nữa, tôi cũng luôn ủng hộ bạn ấy và âm thầm chúc cho bạn ấy được hạnh phúc. Trong tim tôi chỉ có một hình bóng là bạn ấy. Đó sẽ mãi là người tôi yêu, là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của tôi.
Ngọc Lan