Vân Lam
Bất ngờ nhận được thư anh như bất ngờ nói cùng anh lời chia tay ngày ấy... Đã bao lâu rồi anh nhỉ, kể từ một chiều mưa em lang thang trên con đường tấp nập xe cộ mà không biết mình sẽ đi về đâu... Cách đây vài hôm thôi, em còn viết trên blog rằng "Thời gian sẽ làm ta quên đi những gì đáng quên và khắc sâu những gì đáng nhớ". Thế mà giờ đây, em lại trăn trở vì một điều đáng phải quên...!
Tình yêu - đã nhiều lần em tự hỏi nó có hiện diện trong thế gian này? Hay chỉ là một bóng trăng đang soi mình trên cái ao đời tù đọng? Và nhân gian, ai cũng ít nhất một lần nhảy "ùm" xuống cái ao ấy, để rồi ngẩn ngơ nhìn bóng trăng vỡ òa trên mặt nước...
Anh hỏi "có bao giờ em nghĩ đến ngày xưa mà nghe lòng rưng rưng nhớ?"... Có đấy anh ạ! Nhưng cái "rưng rưng" kia không còn là niềm hạnh phúc hay nhớ nhung ngập lòng như thưở bên nhau. Kỳ lạ, thời gian qua đi, ký ức còn lại trong em toàn là những mảnh vỡ... ghim vào tim đau nhói:
"Rồi một ngày đá cũng biết đau...
Những nỗi đau rất đời và rất thực...
Hạnh phúc như thủy tinh...
Tình yêu là gió thoảng...
Đá chợt buồn... đứng lặng ngàn năm... Rồi một ngày anh cũng xa em...
Như cơn mưa vội vàng mùa hạ...
Tàu lắm sân ga, đâu là bến đỗ?
Anh xa rồi... hơn một tầm tay...! Rồi một ngày... em ru giấc nồng say...
Trong nuớc mắt, trong nhạt nhòa quên nhớ.
Anh đứng đó, lặng nhìn em bỡ ngỡ
Chiều mưa buồn, chân em bước bơ vơ...!
(Viết cho anh - 2003)
Đã bốn năm rồi anh. Thời gian vụt bay như "bóng câu" qua cửa sổ... Mọi thứ thay đổi, nhưng cảm giác "đau" năm nào vẫn còn nguyên! Xin lỗi anh, em cũng đã nhủ lòng hãy thử nhìn về chuyện xưa như một kỉ niệm đẹp, nhưng em đã không làm được. Em là người phụ nữ yêu thương với trái tim cuồng nhiệt, nóng bỏng và chân thành... Em biết khá nhiều thứ về tình yêu như: hy sinh, niềm tin và chung thủy, nhưng có một thứ mà mãi đến nay em cũng không biết: đó là lòng vị tha...! Cũng chính vì không biết đến nó, nên ngày xưa, ta mất nhau... Nhưng em không bao giờ hối tiếc, bởi với em, lòng vị tha và sự hy sinh phải được đặt đúng chỗ.
Anh hỏi "Cuộc sống hiện tại có hạnh phúc không, sao ánh mắt vẫn mênh mang buồn như ngày cũ?". Biết thế nào hở anh? Trong đời này không có khái niệm cho từ "hoàn hảo" hay "tuyệt đối". Em nhớ lúc mới vào đời, ánh mắt em vẫn còn "xanh trong" lắm, nhưng rồi những hạt bụi đời đã phủ lên nó một màu buồn man mác, nhất là sau cuộc tình "vĩ đại" anh trao!
Anh nói "nhớ những đêm nằm cạnh nhau ngắm ánh trăng và hát ru em ngủ...". Đừng nhớ nữa anh, nó chỉ làm anh thêm đau khổ và day dứt. Em đã cho đi tất cả không hề toan tính, dù cuối cùng chỉ nhận lại một nỗi đau... Dù sao em cũng ít khi nghĩ về nó. Cũng cách đây vài ngày thôi, em đã viết "Cho và nhận trong tình yêu chẳng khác nhau. Khi cho đi là thấy lòng thanh thản, để khi chia tay không bao giờ hối tiếc khi mình đã sống quá trọn vẹn cho một cuộc tình...". Là thế đấy anh ạ. Em có thể nhớ một chiều mưa em lang thang với nỗi đau khôn cùng khi biết mình bị lừa dối, em có thể nhớ những giọt nước mắt hòa vào nước mưa mặn chát, em có thể nhớ từ một cô bé với trái tim cùng dòng máu thắm lại bị biến thành kẻ hai mặt đỏ - đen... Nhưng em chưa bao giờ nhớ những nụ hôn nồng nàn hay những vòng tay êm ái. Vì với em, cho đi nghĩa là không bao giờ nghĩ đến việc nhận lại hay tiếc nuối...!
Anh nói "Muốn trở về với ánh trăng trong những lần hẹn hò năm cũ, vì giờ đây, anh mới biết em là người phụ nữ yêu anh và hy sinh cho anh nhiều nhất....". Có quá muộn không anh cho một điều "anh mới biết"? Và "ánh trăng" anh nói có thật sự hiện diện trên cõi đời này? Nếu thế thì anh đã quên câu chuyện anh từng kể em nghe. Rằng Trung Hoa xưa, có chàng thư sinh họ Lý, văn hoa thi phú thông thạo ngất trời và rất yêu trăng, yêu hơn cả "yêu đàn bà". Vào một đêm trăng, trong cảm giác chếnh choáng nửa tỉnh nửa say, chàng thư sinh ấy đã nhảy "ào" xuống sông mà vớt trăng... Nhưng ánh trăng chợt tan ra, òa vỡ... hồn chàng phiêu diêu từ dạo ấy...!
Anh đừng nghĩ nữa đến ước mơ "múc ánh trăng vàng" đổ vào đêm tối, bởi nó cuối cùng chỉ là một gáo nước lạnh mà thôi! Dẫu sao em cũng viết lên đây lời cám ơn dành cho anh và tình yêu của anh. Nó dạy em biết cách dùng lý trí để chế ngự con tim, và dùng con tim để mách bảo lý trí. Cũng từ ngày ấy, em chợt nhận ra : ánh trăng là ảo, nhưng đáy sông là có thật, đừng ham vớt trăng mà chìm xuống đáy sông...! Bởi sự thật là... "Vết trăng nhòa, chẳng bao giờ đến được đáy sông!"... Phải thế không anh?...
Vài nét về blogger
Vân Lam: Tôi sinh ra vào những ngày đầu xuân dưới cơn mưa bụi. Mẹ bảo chắc là đứa con gái này sẽ yếu đuối lắm. Khi lớn lên, mẹ lại nói "đứa con gái này thật lạ...!". Vì tôi như một ánh lửa bập bùng quanh năm. Các bài viết khác: Mong bình yên, Những cơn mưa trong đời, Ở bên kia nỗi nhớ, Mẹ của anh.