Khang Tú Nhi
(Tôi làm thơ)
Ngỡ ngàng...
Chiếc lá vàng rơi
Ngỡ ngàng...
Em vẫn chơi vơi những ngày.
Tuổi hai sáu
Em tự ru mình bằng nỗi nhớ
Chút dịu dàng
Hương sắc tuổi đôi mươi.
Có còn ngọt ngào?
Đôi môi người đắng mặn
Em hát khúc ca cho mình
Sau những lả lơi của một mùa lá rụng
Em giật mình... vẫn ngỡ mình say.
Tuổi hai sáu
Anh có còn đắng lòng khao khát gọi
Nét môi hờn
Mắt mùa thu trong trẻo
Hay đã gửi vào nhau
Sâu vời vợi những giấc mơ?
Tuổi hai sáu
Em không còn rong ruổi những cuộc chơi
Khao khát
Chới với
Những thiệp hồng tay rời tay
Ánh mắt trẻ như một nỗi niềm khao khát gọi
Em giấu mình chút đằm thắm cho anh.
Tuổi hai sáu
Anh có giật mình nuối tiếc
Em đã cho anh
Hoang hoải... tuổi đôi mươi.
Vài nét về tác giả:
Thơ như một sở thích. Không, chính xác là niềm đam mê, là nơi trú vào đó tất cả những buồn vui, khó nhọc đời thường... làm mình thấy nhẹ nhõm hơn. Giống như một niềm đam mê nào đó của bạn, thơ có sức ảnh hưởng ghê gớm với mình.
Mặc dù có thể những vần thơ của mình vẫn còn ngọng dại giống như một đứa bé con hay một người đàn bà thả tất cả vào thơ, muôn mặt của những xúc cảm, rung động, thoắt vui, thoắt buồn... những điều dù méo hay tròn, mình cóp nhặt lại "ném" vào thơ - Khang Tú Nhi.