Thế là thời gian trôi đi cũng đã được 4 tháng rồi, cảm xúc của em vẫn ko thay đổi, vẫn nhớ anh nhiều lắm, trái tim vẫn xót xa và nước mắt vẫn chảy dài mỗi lần nghĩ về anh! Giờ này chắc anh đang vui bên một ai đó và 2 người cùng ngồi bên nhau tính về tương lai tươi đẹp, cũng giống như anh và em trước đây phải ko anh? Đau! đau lắm anh co biết ko? lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là yêu nhiều như vậy, lần đầu tiên yêu và hy vọng nhiều như thế, và cũng là lần cuối cùng bị đau như thế này! Em sẽ quyên, quyên đi tất cả, và sẽ ko bao giờ để mình tổn thương như thế nữa. Hôm nay, em đã khác, mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn và lạnh lùng hơn rất nhiều. Anh hãy hạnh phúc nhé! vì như thế em mới cảm thấy thanh thản, mình xa nhau vì anh lừa dối, vì anh tham lam, yêu một người không đủ, nên trong danh sách của anh em không đủ sức mạnh để đứng vững và như thế em ra đi....
Giờ đây em vững bước trên đường đời bằng chính đôi chân của mình, em thấy hạnh phúc và thầm cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm, vì anh đã cho em bài học "phải đứng lên từ chính nơi mình ngã", và như thế em tự tin để đi tiếp mà ko có anh. Anh còn nhớ bài Đôi dép ko? em sẽ làm được anh ạ! mặc dù trong lòng vẫn trống trải và hụt hẫng.... " Đến một ngày một chiếc dép mất đi Mọi so sánh chỉ là khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu biết rằng vẫn có người thay thế! Nhưng trong lòng nỗi nhớ cứ chơi vơi..." Vĩnh biệt tình yêu đầu tiên - chồng hờ của em!!!
Lan Anh