Tôi là độc giả thường xuyên của báo. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi viết ra những dòng này, mong rằng mọi người sẽ cho tôi ý kiến. Tôi quen anh nhờ người quen giới thiệu. Lần đầu gặp gỡ không có gì đặc biệt, tôi đi cùng người quen lên nhà anh chơi (tôi chưa biết mặt anh). Từ đó, chúng tôi trao đổi số điện thoại, liên lạc với nhau thường xuyên hơn và chính thức quen nhau sau đó gần một tháng.
Không biết có phải do quen nhau quá vội, chưa kịp tìm hiểu kỹ mà bây giờ, sau một năm quen nhau, chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn nhỏ phát sinh, hay cãi lộn, giận hờn nhau hơn. Từ lúc tôi chấp nhận quen anh là tôi đã chịu cực khổ. Mặc dù gia đình tôi khá giả nhưng tôi cũng tập làm mọi thứ để sau này có thể làm dâu người ta tốt, để ba mẹ chồng không phải phàn nàn ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi cũng rất chiều chuộng chị em tôi nhưng không phải vì vậy mà tụi tôi ỷ lại, tỏ vẻ tiểu thư hay chảnh chọe như những cô gái khác. Chính anh cũng nhận xét tôi là dễ thương, hiền, không kiêu kỳ. Nếu tôi mà như những cô gái đó thì anh không thèm xin số điện thoại của tôi.
Từ lúc gặp anh lần đầu đến khi anh xin số điện thoại, hình như giữa chúng tôi có tiếng sét ái tình đánh trúng hay sao đó. Tôi cảm thấy anh rất đặc biệt, có thể chia sẻ vui buồn với tôi. Anh là người chín chắn, giỏi giang, không phải như những chàng công tử bột, không biết làm gì hết, chỉ ngồi một chỗ sai khiến người khác. Nhưng có thể giữa tôi và anh trùng hợp với câu: "Ghét của nào trời trao của nấy". Anh không thích con gái tóc ngắn, lúc gặp anh tóc tôi không dài. Còn tôi thì rất ghét những người đàn ông hút thuốc cứ phà khói vào mặt người khác.
Anh là người rất cố chấp. Tôi khuyên anh bỏ thuốc lá thì anh dùng dằng, giận tôi, nào là nói tôi lằng nhằng, nói nhiều. Tôi càng nói thì anh sẽ càng hút nhiều hơn. Khỏi phải nói, tôi đã buồn và khóc nhiều như thế nào vì mới quen nhau mà anh đã có thái độ gia trưởng. Anh la hét, mắng mỏ tôi vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng gì hết. Tôi nói chuyện hơi nhỏ, anh cũng la tôi, bảo là tôi nói nhỏ anh không nghe. Tôi đang cố gắng nói lớn để tránh làm anh buồn.
Anh hay la tôi vô cớ, nhiều lúc suy nghĩ, tôi không biết sau này sẽ là vợ của anh hay là con của anh. Tôi với anh ngang hàng nhau mà cái gì hở chút là anh la. Càng ngày tình trạng này càng tiếp diễn. Nhiều lúc tôi cảm giác rằng việc gọi điện nói chuyện vài ba phút mỗi tối với anh là làm cho có. Những lời tôi nói anh chẳng xem ra gì cả, anh không thích nghe tôi nói nữa. Vì thế, nhiều lúc tôi nghĩ giữa chúng tôi nên có một sự giải thoát cho nhau, chứ tình trạng này kéo dài hoài cũng không được.
Giữa tôi và anh, tôi có cảm giác người ta đã không cần tôi, còn tôi thì cố níu kéo, chỉ vì tôi quá yêu anh. Có ai trong các bạn quen bạn trai mà 1-2 tháng mới được gặp một lần để nói chuyện. Từ nhà anh xuống Sài Gòn khoảng 3-4 tiếng, nhiều lúc tôi thấy thương anh lắm vì xa xôi như vậy mà anh cũng chạy xuống thăm tôi. Tôi chưa lên thăm anh lần nào vì tôi không dám chạy xe máy đường quốc lộ, tôi cũng không nhớ đường lên nhà anh và anh cũng không cho tôi lên. Nhưng tôi thấy nhiều khi thái độ của anh thật quá đáng. Anh nói chuyện với người ngoài rất vui vẻ, còn nói chuyện với tôi cộc lốc.
Ngày kỷ niệm một năm chúng tôi quen nhau, anh cũng chẳng thèm nhớ tới. Đối với tôi đã là ngày cần nhớ mà anh lại không muốn nhớ như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa. Như vậy coi như anh quên đi, tôi cũng bỏ qua nhưng còn chuyện này anh nói ra làm tôi càng buồn. Thật ra là anh định xuống trước ngày kỷ niệm để gặp tôi mà nhà anh có việc. Hôm đó, tôi thức đến 12 giờ đêm chỉ để nhắn cho anh vài chữ chúc mừng, bảo anh đừng buồn, khi nào hết bận thì anh xuống cũng được. Anh nhận được tin nhắn không mà không nói gì.
Tôi đâu cần anh tặng tôi cái gì, chỉ cần anh nhắn tin nói cám ơn tôi cũng được, vậy mà anh không làm. Lúc đó, tôi nghĩ nếu tôi không hỏi chắc anh cũng không cần quan tâm và nhắc đến làm gì. Tôi buồn lắm. Còn anh lại tỏ thái độ bực bội, nói với tôi một câu rất phũ phàng làm tôi thấy nhục: "Thà anh không có vợ chứ anh không cần một người vợ trách móc như vậy". Tôi đâu có ý trách móc gì anh mà anh lại nói như vậy làm tôi buồn ghê.
Tôi hạ giọng năn nỉ anh, anh càng làm tới khiến tôi thấy nhục cho bản thân mình. Nguời ta đã không tôn trọng mình thì mình níu kéo làm chi. Nói ra như vậy thì anh lại nói là tôi không hiểu anh. Mới đây, tôi chỉ nói đùa là ông ngoại tôi nói nếu sau này tôi với anh cưới nhau, chắc tôi ở nhà anh khóc 8 ngày 8 đêm vì nhà anh ở xa, phải làm vườn mà tôi thì ốm yếu sao làm nổi.
Ông ngoại tôi hay lo, xót con cháu, sợ tôi ở xa như vậy nếu lỡ anh có đánh tôi thì cũng không ai giúp vì bà con anh ở gần đó, nhà sát nhau, còn nhà tôi thì ở xa. Tôi kể anh nghe chỉ mong anh thương tôi nhiều hơn mà anh lại nói một câu nghe hết tình nghĩa: "Vậy em tìm ai ở Sài Gòn cho nó gần, khỏi cực". Tôi quen anh ngần ấy thời gian mà anh lại nói như vậy làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều, không biết anh có còn thương tôi không.
Tôi không ngờ anh có tính gia trưởng mà tôi thì rất sợ đàn ông như thế. Tôi đã suy nghĩ và khóc rất nhiều về việc có nên quen anh tiếp không để sau này lấy anh làm chồng? Đến khi có con cái, anh vẫn vậy thì sao tôi chịu nổi. Nhiều lúc tôi muốn nói chuyện vui vẻ với anh mà anh cứ la, nói chuyện lớn tiếng làm như tôi là con anh không bằng. Anh không thấy khuyết điểm của mình để sửa mà bảo tôi bây giờ còn kịp để quen người khác. Mong bạn đọc cho tôi ý kiến. Cảm ơn mọi người.
Hoa Thủy Tinh