Chúng tôi đến với nhau một cách thật bình thường, giản dị sau một thời gian dài tôi thu mình trong vỏ ốc vì đổ vỡ vì tình yêu đầu đời. Tôi và anh học cùng lớp đại học tại chức buổi tối, chơi chung với nhóm bạn rồi yêu nhau lúc nào không biết. Nói yêu nhau, nhưng giờ đây ngồi ngẫm nghĩ lại, tôi thật sự không biết yêu nhau hay riêng chỉ mình tôi yêu anh. Tôi và anh đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, nhiều lần anh làm tôi đau đớn nhưng tôi đã bỏ qua vì tình yêu dành cho anh quá lớn. Tôi yêu anh, bất chấp những gì bạn bè tôi nói về anh, bất chấp những điều không tốt đẹp khi gia đình anh đối với tôi.
Yêu anh, luôn dành trọn niềm tin với anh, nhưng anh đã làm tôi hoài nghi. Một lần, vô tình phát hiện ra những lời không hay anh nói với bạn bè anh về tôi, những từ ngữ với tôi nó thật xúc phạm và nặng nề, anh đã nghĩ tôi là loại người gì mà lại nói với bạn anh về tôi như thế. Khi bạn anh rủ tôi và anh đi chơi, anh đã nói “Rủ nó làm gì, em đi thôi. Ra kiếm gái cho em là được".
Tôi đau và thất vọng thật nhiều khi những từ ngữ anh dành cho tôi không chỉ là như thế. Những điều anh và bạn anh nói với nhau có nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ ra được nó xuất phát từ người tôi yêu thương. Tôi đã khóc rất nhiều khi biết anh không tôn trọng tôi, trong khi tình cảm của tôi và anh trong sáng.
Quen nhau gần 2 năm, tôi và anh vẫn chưa đi quá giới hạn. Thế rồi, anh đã ngọt nhạt xin lỗi và lý do là ngày xưa khi đi du học, anh và bạn bè anh thường hay nói như thế, vì đối với bọn anh chuyện đó là bình thường. Dù trước đây, tôi đã rất ghê tởm những người có cuộc sống buông thả như vậy, nhưng khi yêu anh, tôi đã chấp nhận tất cả vì đó là quá khứ của anh. Tôi yêu anh, yêu con người hiện tại của anh mà thôi. Vì yêu anh, tôi đã bỏ qua chuyện không vui này và hy vọng anh biết lỗi và yêu thương tôi hơn.
Lại một lần nữa, sự vô tình đã làm tôi thêm thất vọng. Anh hẹn hò và đong đưa với người yêu cũ. Anh hứa với người ấy rằng lĩnh tháng lương đầu tiên sẽ đưa người ta đi ăn, đi chơi mà chưa từng bao giờ nói với tôi về những điều đó. Nhưng tôi cũng chẳng giận nhiều vì tôi luôn giành cho anh sự riêng tư, với tôi - có người yêu không phải là chấm dứt các mối quan hệ khác. Miễn là công khai và trong sáng. Anh đã giấu tôi về chuyện gặp gỡ với người bạn đó. Anh còn tâm sự với cô bạn đó là tôi là anh không hợp nhau, gây gổ và cãi nhau suốt. Rồi sau đó, điện thoại của anh anh không cho tôi đụng tới. Mỗi lần cầm tới điện thoại của anh là anh giật lại, trong khi tôi không hề có ý kiểm tra điện thoại anh, chỉ là coi giờ và xem ảnh chúng tôi đã chụp cùng nhau.
Một lần, trước mặt mọi người trong gia đình tôi, anh đã giật lại điện thoại và có thái độ rất lạ. Tôi đã rất buồn, mấy ngày sau khi nói chuyện với anh, tôi đã khóc thật nhiều. Tôi nói, thật sự tôi rất buồn khi anh làm như vậy. Nếu yêu nhau thì không có điều gì giấu giếm đến mức như vậy. Tôi yêu anh, toàn tâm toàn ý với anh, tôi luôn công khai mọi mối quan hệ. Từ khi quen anh, tôi vô cảm với những lời tán tỉnh và mọi người con trai khác. Anh là mối quan tâm duy nhất của tôi. Hết giờ làm việc, tôi về nhà ngay, nếu những ngày không gặp anh, tôi chỉ ở nhà xem ti vi, đọc sách báo… không có gì giấu hay làm gì có lỗi với anh cả. Anh hứa lần sau sẽ không như vậy nữa nhưng điều đơn giản đó anh đã không làm được.
Chỉ bấy nhiêu thôi thì tôi không đến mức phải buồn như hiện nay. Ngồi suy nghĩ lại, tôi không biết anh đối với tôi là thứ tình cảm gì. Những ngày lễ Tết, anh chưa một lần đi biếu, đi Tết gia đình tôi, người nhà tôi bị bệnh, nhắc anh hoài anh cũng không chịu đi thăm. Trong khi tôi là người luôn thực hiện những điều đó, những ngày lễ Tết, thăm hỏi quà cáp cho gia đình anh mặc dù họ không mấy thân thiện với tôi. Tôi đã làm những điều ấy vì tình yêu tôi dành cho anh.
Thời gian gần đây, anh hay đi nhậu với bạn bè. Tôi không quan tâm đến điều đó vì tôi biết ai cũng cần có bạn bè và đàn ông nhậu một chút cũng chẳng sao. Nhưng, tôi đã lầm vì điều đó. Có một lần tôi và anh đi chơi với bạn bè anh mới biết anh ngồi nhậu từ 10h sáng tới 7h tối. Anh đã để tôi tự đi xe ôm một mình về nhà, rồi sau đó cũng chỉ biết xin lỗi và xin lỗi. Tôi đã coi như không có điều gì xảy ra. Tôi mong anh vì yêu tôi sẽ biết cư xử khác đi. Nhưng chẳng có gì đổi khác.
Gần đây, anh đã hẹn với tôi rồi lại không tới. Hai cái điện thoại của anh đều tắt. Tôi lo lắng đứng ngồi không yên, tôi gọi điện cho mọi người tìm anh mà không được. Gọi về nhà mới biết anh đi từ sáng, đến 8h tôi xin được số điện thoại của người đi chung với anh, người bạn mà anh gọi là bạn thân. Tôi đã gọi cho anh và nghe bạn của anh mắng thẳng vào mặt mình dù tôi đã gặp và biết người đó. Tới 10h tối, anh gọi cho tôi nói điện thoại hết pin. Tôi đã khóc rất nhiều vì lo lắng và buồn giận. Tôi trách anh, sao điện thoại hết pin mà không mượn của người khác gọi cho tôi, khiến tôi phải lo lắng đi tìm anh. Anh không thương tôi đã tìm anh mà còn nói anh thất vọng và mệt mỏi vì tôi không thông cảm và hiểu cho anh. Tôi đã quyết định chia tay từ ngày hôm đó. Anh mong tôi cho anh cơ hội.
Tôi chờ thời gian để anh cho tôi thấy được anh yêu thương tôi như thế nào, và tâm trạng tôi giờ đây rối bời khi trong thời gian tôi cho anh cơ hội thì anh đã làm tôi cay đắng đến thế nào. Anh không còn tiền để đóng học, tôi đi đóng cho cả anh và tôi nên ngày đó trong người tôi không còn một đồng tiền nào cả, thậm chí không đủ tiền để mua ổ bánh mì để ăn. Tôi đã nói với anh, tôi rất đói, sáng giờ tôi chưa ăn gì cả và tôi không còn tiền. Tôi chỉ muốn anh đi ăn cùng tôi nhưng anh lại nói tôi đi ăn đi rồi anh qua trả tiền. Tôi không đồng ý. Còn anh ở nhà ăn cơm với mẹ rồi sau đó lại vô tư đi chơi với đám bạn.
Đêm đó, tôi gọi cho anh và nói anh sống với tôi quá tệ, anh nhẫn tâm và ác với tôi quá. Kể cả bạn bè bình thường thôi, tôi chắc không ai nỡ đối với nhau như vậy. Anh tiếp tục xin tôi cơ hội. Tôi thật đau lòng vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn mà trong khi tôi không biết anh có thực sự yêu thương tôi hay không.
Tôi đã nói tôi cần thời gian, và tôi nghĩ là chuyện giữa tôi và anh có thể sẽ kết thúc. Từ đó, thi thoảng anh mới nhắn tin cho tôi nói nhớ tôi và cho dù anh làm gì thì cũng không thể thay đổi quyết định nơi tôi. Nhưng, anh đã làm gì đâu, anh không hề làm điều gì để cho tôi biết anh cần tôi cả, anh không làm gì để chuộc lỗi khi anh sai. Anh chỉ nói, nói rất nhiều, hứa rất nhiều.
Từ xưa đến giờ, anh luôn nói anh yêu tôi, anh cần tôi, anh muốn là người yêu thương lo lắng, chăm sóc cho tôi, anh luôn tin tình yêu của tôi và anh đủ lớn để vượt qua mọi chuyện... Có phải vì luôn tin tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua mọi chuyện nên anh nghiễm nhiên giẫm đạp lên tình yêu thương tôi dành cho anh và không quan tâm gì đến tôi. Ngồi ngẫm lại mọi chuyện, không phải tính toán hay so đo, nhưng tôi không thấy được mấy khi anh quan tâm, lo lắng cho tôi cả. Tôi phải làm sao đây. Tiếp tục cho anh cơ hội dù niềm tin chẳng có là bao hay kết thúc cuộc tình này?
Thuỳ Mỹ