22 tuổi, cái tuổi mà mọi người vẫn nói là tuổi ăn, tuổi chơi nhưng với tôi thì có lẽ nó là tuổi đánh dấu sự thành bại sau bao nhiêu cố gắng của những tháng năm ngồi trên ghế nhà trường và vật lộn ngoài xã hội. Lúc này đây, trong màn đêm tĩnh mịch của Hà Nội tôi thấy mình mệt mỏi thực sự. Và dường như tôi đã lạc mất lý trí.
Là cô gái được sinh ra và lớn lên trong gia đình gia giáo, tuy hoàn cảnh gia đình không mấy khấm khá vì kinh tế phụ thuộc vào nông nghiệp và chăn nuôi là chính nhưng bố mẹ chính là niềm kiêu hãnh và tự hào của tôi. Với bàn tay lao động, họ đã nuôi 5 đứa con khôn trưởng thành.
Tôi không được như các anh chị mình và các bạn trang lứa, bố mẹ tôi nuôi tôi cực kỳ vất vả. Bệnh tật như bám lấy tôi từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ. 22 năm tôi sống là 22 năm sống chung với thuốc và bệnh viện. Làm được bao nhiêu, bố mẹ giành để chữa bệnh cho tôi bấy nhiêu. Vì vậy, tôi luôn cố gắng sống thật tốt, làm hài lòng mọi người.
Sự thật mãi mãi là sự thật. Chính chị giá tôi đã nói: "Mày chỉ là gánh nợ của cái nhà này thôi". Chị nói chẳng sai nhưng làm tôi oà khóc trong đêm. Vì câu nói đó, tôi đã sống hoàn toàn khác. Sống cuộc sống của kẻ hai mặt. Ban ngày thì cố gắng cười, cười thật nhiều. Lúc nào cũng như yêu đời, vô tư và thoải mái lắm. Tôi cố gắng kìm nén mọi cơn đau của bệnh tật để không làm bố mẹ lo lắng. Còn đêm về, tôi như kẻ tự kỷ. Khóc ròng trong đêm. Những nỗi đau chỉ có tôi và màn đêm biết.
Rồi ai cũng có những bước ngoặt trong cuộc đời. Và tôi cũng thế. Tôi bắt đầu biết đến game. Cái mạng ảo trở thành bạn của tôi. Tôi lao đầu vào những trò chơi trên mạng và coi việc học hành chỉ là nghĩa vụ tôi phải hoàn thành với bố mẹ. Kết quả, tôi trượt đại học vì thiếu 0.5 điểm. Mọi người nói bố chiều tôi quá nên giờ mới trượt. Tôi lại âm thầm khóc. Còn bố lặng lẽ đi làm hồ sơ nguyện vọng 2 cho tôi. May mắn, tôi vào được đại học và đồng nghĩa với đó là một nghĩa vụ tôi phải hoàn thành.
Nhưng cũng chính từ đây, mọi thứ đã thay đổi. Tôi sống mạnh mẽ hơn, đi học và đi làm. Tôi trưởng thành và có nhiều trải nghiệm, chững chạc hơn so với tuổi của mình. Không ít lần gặp khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua nhưng tôi luôn cố gắng và chiến thắng. Tình yêu cũng bắt đầu nảy nở.
Chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã được nhiều công ty mời về làm. Nhưng có lẽ vì tôi quá cầu toàn, tự kiêu nên đã đánh mất cơ hội của chính mình. Không những thế, tôi lại phát hiện ra người tôi yêu đến với tôi thực chất chỉ vì tình dục. Sự tự tin mất dần trong tôi.
Hiện giờ, tâm trí tôi rối bời quá. Tôi mệt mỏi với cuộc sống. Cái cuộc sống mà tôi phải giả tạo với mọi thứ, lúc nào cũng làm ra vẻ hài lòng và tốt đẹp. Tôi thất nghiệp, tình yêu tan vỡ, bạn bè, gia đình chẳng ai hiểu tôi... Tôi mệt mỏi và muốn buông tay với tất cả.
Tôi phải làm thế nào để lấy lại sự tự tin của chính mình? Tôi phải làm thế nào để lấy lại lý trí của bản thân? Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống của như một người tự kỷ.
Phạm Phạm