Phải thật sự can đảm lắm, ngay lúc này tôi mới dám trải lòng cùng trang báo. Bởi tôi là một người rất dễ bị tổn thương khi gặp chỉ trích nhưng cũng như phần lớn mọi người ở vào hoàn cảnh như tôi đều biện hộ bằng một lý do duy nhất: Tình yêu. Và chắc có lẽ mọi người đã hiểu “Tình yêu” của tôi được đặt trong hoàn cảnh nào, thời điểm nào. Đúng vậy, hiện tại tôi đã là một phụ nữ đã có gia đình, một gia đình mà khi nhìn vào cũng có người ngưỡng mộ vì sự thành đạt và hạnh phúc. Ở cái tuổi chỉ vừa hơn 30 nhưng tôi đã có được nhiều thứ, một người chồng chí thú làm ăn, một đứa con trai ngoan và học giỏi, kinh tế cũng khá vững. Và có thể tôi vẫn sẽ là một người mẹ tốt, một người vợ giỏi nếu như tôi không gặp lại người xưa. Đó là mối tình đầu của tôi gần 10 năm về trước, mối tình với nhiều hối tiếc và nụ hôn đầu chưa trọn vẹn.
Chúng tôi quen nhau khi còn là những sinh viên năm thứ 2 đại học. Mối tình sinh viên của chúng tôi rất đẹp và lãng mạn. Tình yêu anh dành cho tôi rất chân thành. Anh yêu và chiều tôi hết sức có thể, chiều theo mọi suy nghĩ và ý muốn ngông cuồng của tôi. Tình yêu lãng mạn của anh dành cho tôi được kiểm chứng bằng những lần trèo tường hái trộm hoa, bằng những lúc anh đi đón tôi vào 3h sáng lạnh lẽo mỗi khi tôi về quê lên... Anh rất chân thành. Nhưng tình yêu ấy của anh chỉ được đáp trả bằng sự kiêu kỳ và vỏ bọc bên ngoài lạnh giá của tôi.
Tôi coi thường anh, coi thường cả tình yêu anh dành cho tôi. Tôi sống theo cách chỉ biết nhận chứ không biết cho. Và chuyện gì đến cũng đã đến, anh rời xa tôi sau khi đón nhận sự coi thường quá đáng của tôi. Anh quay đi để lại cho tôi câu nói mà đến giờ tôi vẫn thấy đau: "Em không yêu anh". Tôi đau vì tôi yêu anh thật sự, tôi yêu anh nhiều hơn tôi nghĩ nhưng tôi đã không nhận ra khi anh còn bên cạnh tôi. Khi mất anh rồi, tôi mới nhận ra sự sai lầm của mình. Tôi suy sụp, tôi vật vã, tôi cố gắng níu kéo anh trong đau khổ nhưng tất cả đều vô vọng. Anh đã dứt khoát rời xa tôi, để lại trong tôi bao nỗi đau và ân hận.
Sau khi ra trường, tôi lập gia đình theo sự sắp xếp của ba mẹ. Ở tuổi 23, vừa chấm dứt quãng đời sinh viên, tôi về làm dâu gia đình có "truyền thống" sòng phẳng, song phẳng một cách lạnh lùng và trong đó đồng tiền là quyết định. Tôi, một đứa con gái được ba mẹ thương yêu, bảo bọc, chưa biết giá trị thật sự của đồng tiền nên tôi đã bị hụt hẫng và nhiều lần bị tổn thương bởi sự toan tính của gia đình chồng. Chồng tôi là người chí thú làm ăn, không cờ bạc, rượu chè, tuy rất thương tôi nhưng tôi bị tổn thương không ít từ anh cũng chỉ vì nguyên nhân duy nhất: "tiền".
Trong khoảng thời gian 10 năm chung sống đã nhiều lần tôi muốn rời xa gia đình chồng và cả người chồng ấy nhưng vì con, tôi đã chấp nhận cuộc sống đó và tạm hài lòng với sự đơn điệu. Một cuộc sống mà được gọi là lãng phí khi chồng tặng hoa cho vợ nhân ngày sinh nhật và lãng phí mỗi khi vợ chồng muốn ra ngoài dùng bữa để thay đổi không khí thường nhật. Cho đến một ngày, tôi gặp lại người xưa...
Từ những tin nhắn của tôi và anh mỗi ngày qua yahoo, điện thoại, tôi hạnh phúc với sự quan tâm của anh. Tôi hạnh phúc với cảm giác chờ đợi những cuộc điện thoại từ anh, trong thời gian ấy tôi vui vẻ hơn, cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Mặc dù chúng tôi không gặp nhau nhưng vẫn cảm thấy anh luôn bên cạnh tôi, cảm thấy hạnh phúc vì sự chờ đợi, hạnh phúc vì sự hồi hộp khi nghe giọng nói của anh. Ngày qua ngày, tôi sống trong niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy vẫn làm tròn nghĩa vụ người vợ, người mẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy day dứt vì có lỗi với chồng nên tôi đã xin người xưa trả tôi về đúng vị trí người mẹ, người vợ, đừng chạm vào tôi nữa.
Tôi yêu người xưa cũng vì tính cánh đáng quý của anh. Anh biết tôi yêu anh nhiều lắm nhưng chưa bao giờ anh có những lời đề nghị khiếm nhã với tôi. Anh chỉ yêu tôi theo cách mà tôi cần. Cần sự động viên, cần sự chia sẻ với những nỗi buồn vui trong cuộc sống. Nhưng với bản tính của anh, anh thấy tôi day dứt, thấy tôi tự dằn vặt mình vì trong tư tưởng đã có người đàn ông khác ngoài chồng, anh im lặng rời xa tôi. Anh nói anh sợ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi, anh không muốn làm tổn thương tôi.
Nhưng thật buồn, đáng lý tôi nên chôn vùi những gì không thuộc về mình để làm tròn nghĩa vụ người mẹ, người vợ và cầu mong anh sớm có vợ và có một gia đình hạnh phúc thì tôi lại buồn hơn, nhớ anh nhiều hơn. Tôi dẹp bỏ cả lòng tự trọng, chủ động nhắn tin cho anh, gọi điện thoại cho anh nhưng những gì tôi nhận được là sự im lặng một cách lạnh lùng từ anh. Tôi đau đớn, đau đến nghạt thở mỗi khi không nhận được sự hồi âm từ những tin nhắn gửi đi.
Tôi thật sự rất buồn và mong sao mình có thể quên được người ấy để tôi nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn. Nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ nhiều hơn. Tôi không muốn từ bỏ gia đình mình nhưng tôi cũng không muốn mất anh. Liệu tôi có quá tham lam khi tôi chỉ cần một mối quan hệ không phải tình yêu, không phải bồ bịch, càng không phải người dưng. Chỉ là đến gục đầu vào vai nhau khi một trong hai người mỏi mệt với cuộc sống. Chỉ là một cái ôm hờ, một cái nắm tay thật khẽ, đi dạo với nhau mỗi khi tâm trạng không vui, buôn chuyện với nhau khi có nhiều tâm sự.
Sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của nhau. Sẽ không ràng buộc bởi bất cứ điều gì cả. Mọi thứ đều tự nguyện và cảm thấy vui vẻ vì điều đó. Chỉ cần thế thôi: Một mối quan - hệ - không - rõ - ràng.
Tigon