Tôi và em quen nhau từ những ngày học chung cấp 3. Đến những tháng cuối trước khi ra trường chúng tôi có tình cảm với nhau. Thời gian ngắn ngủi đó qua mau khi hai đứa chọn cho mình hai con đường khác nhau. Em đi làm, tôi đi học. Ngày đó chúng tôi xa nhau do tình cảm chưa sâu đậm, một phần vì tôi cũng để ý người khác. Biết điều này em đã dứt khoát với tôi, từ đó hai đứa mất liên lạc khoảng sáu năm.
Trong thời gian xa cách này, cảm giác hối tiếc và lỗi lầm, tôi không thể quên em. Khi xa nhau tôi mới thấy nhớ nhung và thương tiếc mối tình mình đánh rơi. Mặc dù rất muốn liên lạc và gặp em nhưng tôi không đủ can đảm để nhắn tin hay email. Tôi từng quen một hai người bạn gái trong thời gian này nhưng cũng không đi đến đâu, vẫn muốn tìm đâu đó ở họ hình bóng em.
Còn em cũng trải qua hai mối tình trong thời gian này, qua lời kể bạn bè cùng lớp và sau này chính em xác nhận. Tưởng chừng hai đứa khó gặp lại nhau, sau này do em thay đổi công việc, những lần về quê họp lớp chúng tôi gặp lại nhau. Tim tôi lại xao động như những ngày đầu mới xa nhau, vẫn đó cảm giác hối tiếc và tội lỗi. Khoảng hai năm trước, trong một lần về đám cưới bạn cùng lớp, chúng tôi đi cùng xe, lần đầu tiên sau thời gian xa cách tôi dám cầm tay em. Mọi chuyện cứ thế xảy ra nhanh chóng, tình cũ không rủ cũng đến, em chấp nhận tha thứ và hai đứa bắt đầu lại từ đây.
Mọi chuyện cứ xảy ra như mơ, hai đứa cùng làm ở Sài Gòn, công việc ổn định, đều nghĩ về tương lai. Những ngày này ngập tràn hạnh phúc, biết bao kỷ niệm, gia đình hai bên hoàn toàn ủng hộ. Chúng tôi mau chóng đính hôn sau khi yêu hơn một năm. Ngày đính hôn là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Cùng khoảng thời gian này, giấy tờ định cư nước ngoài của gia đình tôi cũng hoàn tất. Mặc dù biết nhưng em vẫn chấp nhận và hứa sẽ chờ đợi, tôi cũng quyết tâm hai năm sau sẽ về cưới em.
Một tháng sau khi đính hôn, tôi cùng gia đình lên đường qua Mỹ. Ngày chia tay, hai đứa khóc, hứa hẹn, quyết tâm, tôi đi mà lòng tràn ngập nỗi nhớ thương và cả có lỗi vì để em ở lại. Qua đến nơi, tôi nhanh chóng hoà nhập cuộc sống bên này, vừa học vừa làm, không một ngày nào chúng tôi không liên lạc. Tuy nhiên cuộc đời luôn có những bất ngờ và những ngã rẽ khó lường. Sáu tháng sau khi đến Mỹ, tôi mắc bệnh nặng, chứng bệnh hư thận, những ngày đầu bị bệnh, cũng nhờ lời động viên của em tôi đã vượt qua những lần phẫu thuật, lọc máu, mệt mỏi. Em lúc này là niềm hy vọng lớn nhất của tôi.
Rồi niềm hy vọng này cũng dần mất đi khi sau thời gian tôi bị bệnh, những người họ hàng bên gia đình tôi nói rằng em đã thay đổi, không còn gần gũi như trước, em lại ăn diện hơn. Những lần liên lạc thưa dần, em thay đổi thái độ, mỗi lần liên lạc luôn bày tỏ lo lắng vì không biết sẽ đợi đến khi nào, em sợ già, sợ mất tuổi trẻ, sức khoẻ.
Cách đây thời gian ngắn em thừa nhận đã quen một người khác, em nói họ sẽ bỏ qua tất cả quá khứ của em để tiến xa hơn. Điều làm tôi đau đớn hơn nữa là trong một lần không kiềm chế cảm xúc, em đã ngã vào lòng người ta. Tôi như chết đứng vì những thông tin đó, gia đình tôi và em đều biết chuyện này. Nhà tôi tôi tuyên bố không chấp nhận em nữa, tôi cũng tính chia tay dù vẫn còn yêu em.
Những ngày qua, em liên tục xin tôi tha thứ và muốn hàn gắn tình cảm. Tôi cũng có lúc muốn xiêu lòng nhưng lại muốn dứt khoát, vì với tôi tất cả đã sụp đổ, không dám tin vào tình yêu nữa. Một phần nữa tôi đang bệnh, không biết khi nào mới khỏi, thấy hoang mang trong quyết định của mình. Mong mọi người cho tôi ý kiến để thoát ra cơn mê này. Xin cảm ơn.
Hoàng
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối