Bùi Xuân Hiếu và bạn gái. Ảnh: BĐCS. |
Thưở học trò người ta thường định nghĩa: “Mối tình đầu là mối tình dang dở, lấy nhau rồi nham nhở lắm ai ơi”. Quả thật, những mối tình phượng hồng ép trong trang vở ấy, đôi khi chỉ là những kỷ niệm để nhớ, chứ ít ai nghĩ rằng nó sẽ song hành đến một đời. Anh chàng đẹp trai Bùi Xuân Hiếu quen cô bé tên Duyên ở trường cấp III, huyện Chư Prông (Gia Lai) có lẽ là một trong những ngoại lệ. Hiếu mê Duyên, một nữ sinh xinh đẹp như bông hoa rừng, sau những lần “nhìn lén” khi tan trường. Dẫu thế, Hiếu không dám hó hé vì thấy có cô nàng có dáng yêu kiều, đài các và đoan trang. Cũng chính vì vậy, chàng đã hạ quyết tâm tán đổ cô nàng để cho bạn bè thấy rằng, Hiếu dù nhà quê, nhưng cũng có “số” trong đám nam sinh của trường.
Thế rồi, thời gian thoi đưa, khi chưa kịp đánh gục trái tim của nàng, Hiếu đã phải rời ghế cấp III. Nhưng không vì thế mà Hiếu bỏ cuộc đua. Hiếu vẫn “trồng cây si” rất nhiệt tình, hăng say. Rồi một ngày nọ, qua một người bạn, Hiếu đã có được số điện thoại của Duyên. Và màn “cưa cẩm” của anh chàng qua “alô” bắt đầu từ đấy.
Dù đã “nấu cháo” điện thoại không biết bao nhiêu cuộc, đã gửi đi vô số dòng tin nhắn, nhưng Duyên vẫn không chịu gặp Hiếu để xem “thằng cha nội” này mặt mũi ra sao mà bạo gan dữ. Nhưng như số phận sắp đặt, Duyên đã trượt đại học ở lần thi tuyển đầu tiên. Trong những ngày buồn chán ấy, cô nàng mới bắt đầu nghĩ đến chuyện gặp “kẻ lạ” cà phê và tám duyện, giết thời gian.
Cũng không ngờ trong lần gặp đầu tiên ấy, “tiếng sét ái tình” đã đánh trúng tim Duyên. Còn Hiếu, dĩ nhiên anh mừng như bắt được vàng vì đã được gặp người trong mộng. Và đôi trẻ ấy đã ngỏ lời yêu trong một ngày nắng đẹp mây thưa, trên đỉnh Chư Prông sừng sững.
Duyên bên cạnh lúc Xuân Hiếu ở viện điều trị. Ảnh: BĐCS. |
Bước vào đường yêu, sự nghiệp bóng đá của Xuân Hiếu tại CLB HAGL ngày càng thăng hoa. Còn Duyên, cô đã trúng tuyển vào ngành Môi trường của Trường đại học Yersin (Đà Lạt). Dù đường xa cách trở, tình yêu ấy vẫn cháy hừng hực trong trái tim đôi trẻ. Vào mỗi dịp không thi đấu, Hiếu lại nhảy xe đò sang Đà Lạt để vi vu với người yêu. Còn Duyên, hễ có thời gian là không ngại vượt đường xa về cổ vũ và thăm bạn trai.
Mối tình ấy đẹp như những mùa hoa Cúc quỳ nở rộ. Chỉ có một điều, gia đình Duyên có vẻ không thích Hiếu vì cậu theo nghiệp bóng banh, vốn được coi là cái nghề lông bông. Không lùi bước, Hiếu bắt đầu chuyển sang chiến dịch “mưa dầm thấm lâu”, cậu rất tích cực đến thăm nhà Duyên và chịu khó nói chuyện với “phụ huynh” nhiều hơn. Trước tấm chân tình của Hiếu đối với con gái mình, nhạc phụ và nhạc mẫu đã… mở lòng.
Sự nghiệp của Hiếu ngày càng lên như diều, sau khi tỏa sáng trong màu áo HAGL tại giải U21 quốc gia, Hiếu được gọi lên đội U23 Việt Nam tham dự SEA Games 2011, rồi được HLV Phan Thanh Hùng gọi bổ sung vào tuyển Việt Nam tham dự AFF Cup 2012. Nghiệt ngã thay, đúng vào lúc ấy, một tai nạn khủng khiếp đã đến với anh. Đó là buổi trưa ngày 24/9/2012, đang đứng trước cổng Trung tâm huấn luyện Hàm Rồng (Gia Lai) chuẩn bị đón xe về thăm nhà, thì một chiếc nắp capô của chiếc xe khách chạy ngược chiều bung ra đập thẳng vào người Hiếu.
Thực sự, đã rất nhiều người cầu nguyện cho Bùi Xuân Hiếu, cầu nguyện để anh bảo toàn được tính mạng, chứ chưa nói đến chuyện trở lại chơi bóng. Mấy tháng sau đó, Bùi Xuân Hiếu xuôi ngược hết Pleiku, Bình Định, TP HCM, rồi đến Bangkok (Thái Lan). Cuộc sống của Hiếu sau tai nạn kinh hoàng ấy gần như gắn với bệnh viện. Anh đã thực hiện rất nhiều ca mổ với hy vọng cánh tay của mình sẽ hoạt động trở lại như một người bình thường.
Nhưng mọi thứ cứ dần trôi trong sự thất vọng, chỉ có Duyên là nuôi giữ niềm tin rồi Hiếu sẽ bình phục. Duyên đã chiến đấu cùng Hiếu bên giường bệnh, đã rơi biết bao nước mắt, đã trắng giấc không biết bao nhiêu đêm… khi thấy Hiếu vật vã vì nỗi đau và nỗi sợ hãi, một ngày nào đó cánh tay của mình phải… bỏ đi.
Tình yêu lớn lao của Duyên đã trở thành một động lực để Hiếu đánh bại nỗi ám ảnh của mình. Sức khỏe của chàng tuyển thủ ngày nào ngày càng ổn định. Chỉ có một nỗi đau, cánh tay của anh vẫn chưa có những dấu hiệu tích cực để Hiếu trở lại với bóng đá. Hiếu đã chán, chán đến nỗi, anh tự coi mình là “cục nợ”, là gánh nặng của mọi người, kể cả Duyên. Những cuộc “chiến tranh lạnh” đã xảy ra trong tình yêu của Hiếu và Duyên, có lúc tưởng chừng nó đã đứt gánh. Thế nhưng, càng đẩy nhau ra xa, cả Hiếu và Duyên mới thấu hiểu được tình yêu lớn mà họ giành cho nhau.
Bây giờ Hiếu và Duyên đã hiểu thế nào là tình yêu trong dông bão. Duyên nói với chúng tôi rằng: “Nếu Hiếu được trở lại như ngày xưa, cô sẵn sàng làm mọi thứ cho người mình yêu”. Còn Hiếu, dù không nói, nhưng ai cũng hiểu, bây giờ và có thể mai sau, anh không thể thiếu Duyên, cũng giống như “núi Chư Prông phải đứng bên mặt trời”.
Bóng Đá Cuộc Sống