Ban Giám đốc Công an tỉnh Thái Bình cũng quán triệt cán bộ trong lực lượng không được ăn thịt mèo. “Phong trào” kinh doanh, giết mổ và xơi thịt mèo dẫn đến nạn bắt trộm mèo chỉ lắng xuống một thời gian rồi đâu lại vào đấy.
Có lẽ hiệu lực của những chỉ thị trên cũng chưa đủ mạnh để ngăn cản được những “Võ Tòng” đả tiểu hổ vùng quê lúa. Ở Thái Bình các quán thịt mèo tiếp tục hoạt động trở lại, khách hàng vẫn đông nghịt.
Ai từng chứng kiến cảnh “vồ” tiểu hổ của các “Võ Tòng” mới thấy hết “tài nghệ” của họ. Số phận những con mèo có thể bị định đoạt bất cứ lúc nào.
Loại mèo thường ngủ ngày, đêm đi rình chuột, chúng có đặc tính sinh học là mắt cực tinh trong đêm tối và có phản xạ nhanh gấp khoảng 9-10 lần con người ấy vậy mà khi “hoàng hôn” buông xuống”, mèo “đụng hàng” với các “tay săn pro” cũng khó lòng thoát chết.
Nếu “Võ Tòng” nhìn thấy chú mèo nào lang thang cạnh đường hoặc đang tập trung cao độ để vồ chuột, họ đi ngang qua tiếp cận “đối phương”, chỉ cần “kỹ năng” lắc nhẹ cổ tay chiếc roi bằng thép dẻo độ đàn hồi cao vụt trúng gáy là mèo kia chết không kịp ngáp.
Một cách bắt mèo khác theo kiểu đánh “vu hồi”. Lợi dụng đặc tính “bắt đèn” của mắt mèo khi bị ròi đèn pin, mắt chúng đang tập trung vào nguồn sáng có cường độ mạnh phía đối diện lập tức nhanh như chảo chớp, chiếc đinh ba cắm phập vào lưng, mèo chết ngỏm củ tỏi.
Mèo cái đến mùa động đực, chúng “ngoao, ngoao” gọi bạn tình, thường có khoảng 2-3 con mèo đực vây quanh. Lợi dụng yếu tố sinh lý của mèo, “đội săn” nhốt sẵn mèo ở những nơi có khả năng con đực đang lượn lờ “màn chào hỏi” gần mèo cái chưa kịp thực hiện “bản năng gốc”đã bị sập cạm răng cưa toi mạng ngay lập tức.
Có thể nói ở Thái Bình là tỉnh có số lượng quán bán thịt mèo nhiều nhất nước, một thành phố loại 3 nhỏ bé mà cứ đi một đoạn lại thấy “đặc sản thịt mèo”; “tiểu hổ” hoặc tế nhị và mỹ miều hơn là “đặc sản đồng quê”.
Sau chỉ thị số 19 của UBND tỉnh về việc cấm giết mổ mèo “phong trào” giết mổ và xơi thịt mèo không “hồn nhiên” như trước, tạm “thoái trào” rút vào “hoạt động bí mật”.
Những chiếc xe ô tô treo khẩu hiệu đỏ hai bên thành xe với nội dung tuyên truyền nghiêm cấm việc bắt trộm, kinh doanh, giết mổ, ăn thịt mèo. Trên nóc xe, những chiếc loa công suất lớn đọc nội dung Chỉ thị, xe chạy chậm hơn khi đến “tiêu điểm”, các quán nhậu bán thịt mèo.
Sau khoảng 1 vài tháng, tình trạng giết mổ và xơi thịt mèo được hạn chế, nhưng rồi lại đâu vào đó. Một số quán sợ “lộ hàng” nên không dám để thẳng chữ “mèo”. Không chỉ riêng trên địa bàn thành phố mà cả các vùng quê cũng nhan nhản quán thịt mèo. Quán thịt mèo Đông La, Đông Hưng nổi tiếng về cách pha chế, ướp tẩm…
Cánh lái xe tuyến Thái Bình-Hải Phòng thường “họp” tại đây vào đầu tháng. Các ngả đường đi Kiến Xương, Vũ Thư cũng vậy. Trên đường đi Thái Thụy, gần cầu Vô Hối có quán thịt mèo khá nổi tiếng và đông khách, chủ quán tỏ ra là người khá tế nhị, xoá chữ èo đi chỉ để lại chữ M., quán thịt M.
Nói dại, nếu chẳng may có dịch lở mồm long móng, có quán nhậu nào đó cố tình bán thịt lợn, thịt bò mà học tập sự tế nhị của quán thịt M. kia chỉ đề chữ cái đầu của tên con vật thì quả là chịu không nổi.
Cảnh tượng “man rợ thời trung cổ” được các tay đồ tể quán thịt mèo “tái hiện” một cách trung thực nhất: thít chặt cổ mèo bằng thòng lọng rồi đem dìm nước cho mèo sặc chết hẳn, hoặc dùng chày vồ nện thật lực vào những con mèo đáng thương, chúng ré lên ngoeo ngoéo rồi lịm hẳn, tất cả alê hấp “bay” vào máy vặt lông, sau ít phút một lũ mèo trắng hếu, răng trắng nhởn nằm đưỡn đừ chờ thui, móc ruột, chế biến… rồi lên đĩa.
Theo ước tính, mỗi ngày khoảng vài trăm con mèo bị làm lông. Thịt mèo được chế biến thành nhiều món: hấp, xào xả ớt, xáo măng tươi, dựa mận.
Mật mèo, nhất là mật mèo đen (hiếm) pha rượu, được các đệ tử lưu linh đánh giá khá cao bởi “chồng uống vợ khen”. Một số “quan anh” sành điệu về ăn uống còn đưa món thịt mèo khoái khẩu cầu kỳ “đúng tầm văn hoá ẩm thực” như sau: Kêu chủ quán kiếm lưỡi cày, loại đã dùng lâu ngày bóng loáng như gương đặt lên lò than củi cho nóng rực, dùng da chuột đồng đã làm sạch thui qua lửa để gói ruột mèo, nướng trên lưỡi cày làm mồi nhậu.
Tỉnh thuần nông Thái Bình trên 80% là nông dân, vựa lúa của đồng bằng Bắc bộ, lo nhất là nạn chuột tàn phá mùa màng, mà đặc tính sinh học của loài gặm nhấm có hại kia là 2 chiếc răng cửa hàm trên cứ mọc dài theo thời gian, chúng phải tự cân bằng sinh thái là cắn tất cả những gì có thể trên “lộ trình” đi qua.
Những thửa mạ, cánh đồng lúa đang làm đòng, hoặc lúa chín vàng chờ thu hoạch gặp các “anh chí” kia thì không còn gì để nói. Lũ chuột đồng tinh ranh kia đã dạn người, đến gần chúng mới chịu lủi, có con giương mắt thao láo như trêu ngươi khi khắc tinh của chúng, loài mèo bị lên thớt, chúng được thể càng lộng hành quá xá.
Thực tế của người làm nông ngihệp, diệt chuột bằng mèo là hiệu quả cao nhất vì mỗi năm chúng bắt được khoảng 500 con chuột. Theo thống kê không đầy đủ, hằng năm tại Thái Bình vẫn còn những cái chết thương tâm bởi điện giật vì dùng điện diệt chuột bảo vệ hoa màu.
Buổi tối, dọc đường về huyện Thái Thụy, Tiền Hải, Kiến Xươn người đi đường vẫn thường thấy những bóng đèn đỏ lừ – tín hiệu cảnh báo nguy hiểm trên cánh đồng, đó là những cánh đồng dùng điện diệt chuột.
Dọc đường hai bên sông Vĩnh Trà, Bồ Xuyên, đường Trần Thánh Tông, Kỳ Bá… địa bàn thành phố Thái Bình, dân đi bộ tập thể dục thường thấy những con chuột cống lụ khụ, lông đuôi trụi thùi lụi dưới ánh đèn cao áp, chúng mặc nhiên tồn tại như là “một phần không thể thiếu của đường phố Thái Bình” khi mà trong những ngôi nhà sáng trưng, những chú mèo bị xích cổ ngồi buồn thiu một góc vì chủ của nó sợ nếu thả mèo lang thang, lớ ngớ lại đụng phải “Võ Tòng”.
Con người đã phải trả giá vì lụt lội, lũ quét bởi nạn khai thác gỗ bừa bãi các cánh rừng phòng hộ. Quê lúa Thái Bình đã nhiều lần điêu đứng vì nạn chuột hoành hành, nhưng xem ra những quán kinh doanh mèo và khách nhậu cũng không quan tâm lắm về điều này. Mà cũng thật ái ngại khi nghe loa phát thanh đọc chỉ thị ra rả chỉ vì… cái sự ăn thịt mèo. Chỉ thị ban hành rồi đâu lại vào đấy. Con vật hữu ích ngàn đời nay của nông dân vẫn tiếp tục lìa đời. Đúng thật “mèo lại hoàn mèo”.
(Theo Sinh Viên Việt Nam)