Hoàng Yến Anh
Tháng 2, tuyết bay ngập trắng cả con đường. Cánh đồng cỏ xanh ngắt mọi ngày giờ cũng được phủ lên bởi một lớp tuyết mịn màng. Trời lạnh hơn mọi ngày. Vậy là cuối cùng, mùa đông không mong cũng vẫn đến. Xế trưa, tuyết ngừng rơi. Mặt trời từ đâu luồn qua khỏi những đám mây và những vạt nắng mùa đông ấm áp len lỏi trên từng gương mặt của những người đi trên phố. Bầu trời xanh màu nắng. Những sợi nắng mùa đông chiếu thẳng vào những bông tuyết còn nằm yên trên mặt đất, tạo thành một màu lóng lánh. Đẹp! Cái đẹp vốn dĩ của mùa đông khi vừa có nắng, vừa có tuyết. Cô đứng lặng yên bên khóm hoa từ quán cafe Altstadt rồi ngửa mặt lên trời, nhắm thật sâu đôi mắt rồi cuối cùng cũng chịu thở ra nhè nhẹ chứ không phải là cái thở dài sâu thăm thẳm như bao tháng ngày qua.
Dạo này, anh hay nhắn tin hỏi: "Em đang ở đâu?“. Lúc nào anh cũng hỏi cô câu hỏi đó, như một thói quen rồi thì phải. Và cô hay trả lời anh: "Nơi có ánh mặt trời“. anh ghét câu trả lời đó của cô, cô biết. Hoặc cũng có thể anh nghĩ cô khùng nên nhắn lại: "Nơi đâu mà chẳng có mặt trời, mặt trăng“. Ừ đúng. anh lại hỏi: "Facebook nói em đang chuẩn bị đi Hamburg. Đi làm gì thế?“. Cô trả lời ngắn gọn: "Đi tìm ánh mặt trời“.
![]() |
Ngày đầu năm, khi cô đang nghe giảng ở trong chùa, anh gửi cho cô một tin nhắn từ bầu trời bên kia: "Chúc em một năm mới an lành, thành công và có thật nhiều ánh mặt trời như em mong muốn“. Cô mỉm cười, định ngày hôm sau sẽ gửi lại cho anh một lời nhắn, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ngày đầu năm, không nên bắt đầu lại những điều đã thuộc về quá khứ. Anh bây giờ đã thuộc về những ngày tháng cũ và sẽ luôn có một vị trí đặc biệt ở trong cô nhưng mãi mãi, anh không còn là ánh mặt trời , không còn là nơi cô mà cần phải đến.
Hôm qua, đọc trên status của một người bạn có trích dẫn một câu nói mà mình bị ấn tượng ngay khi đọc xong: "Khoảnh khắc cô độc nhất là khi bạn phải tự nói với chính mình: 'Mình thương mình mà, có phải không?'“. Hóa ra bao lâu nay cô cô độc mà không hề hay, bởi đã ngàn lần cô tự trấn an mình như thế. Lúc nào cô cũng tìm được mọi lý do để vỗ về cho trái tim vô cùng yếu đuối của mình, kiểu như: "Ngoan nào, cô gái nhỏ“, "Mình mạnh mẽ mà“, "Cố lên tôi ơi“, "Đừng có như vậy chứ, sự kiêu hãnh đâu có dành chỗ cho những kẻ cúi đầu để nước mắt rơi“. Bây giờ cô mới nhận ra, con người ta vì quá kiêu hãnh trước nỗi sợ hãi mà đánh mất đi nhiều điều. Thật tiếc khi phải đối mặt với thứ cảm xúc đó mà không thể làm khác được. Cứ loay hoay, loay hoay…
Mong một ngày được bình an dưới nắng và có thể thì thầm trên vai lời tự tình: "Mình đang rất ổn". Dĩ nhiên, đó là sự yên ổn có thật chứ không phải là một lời nói.
Vài nét về tác giả:
Cuộc sống thật thú vị khiến cho ta nửa khóc nửa cười, song nó chỉ dung nạp những ai vững bước đi lên! - Hoàng Yến Anh.
Bài đã đăng: Nữ hoàng vương quốc ế, Chiều cuối năm nhớ mẹ, Những ngôi nhà thơm mùi ký ức, Ngủ đi anh, Quá khứ ấy, Ký ức tuổi thơ tròn tựa trăng rằm,Nhân chứng thời gian, Bỏ lại đằng sau nhạt nhòa phai dấu,Đâu rồi anh, Xòe đôi bàn tay, Tháng 12 và bài ca năm tháng, Sinh đôi, Nỗi nhớ trượt dài trên những chuyến đi, Đừng bước nữa qua nhau,Thế giới ảo, giá trị thật,Vịn vào một người để sống, Đường về sao xa quá mẹ ơi, May mà cuộc đời không cho tôi xinh,Phía sau những cuộc tình,Thư bố,Mùa gọi mùa cõng lối em đi, Tôi đi tìm tôi,Nhặt nhạnh từng yêu thương,Tất cả ở một chữ 'duyên', Viết cho em dâu tương lai, Con muốn về nơi ấy, Ngày con vào đờ, Chỉ còn ngày mai là phía trước.