Hoàng Yến Anh
Lâu lắm rồi không còn đặt dấu chân mình lên một miền đất nào nữa. Thời gian, cuộc sống, công việc đã không còn cho mình những cơ hội để đi như cách đây vài năm nữa. Nỗi nhớ về những miền đất lạ, về những nơi chốn thân quen mà mình luôn hẹn ngày trở lại vẫn nằm yên lặng đâu đó trong nỗi nhớ con tim.
Có lẽ, đã đến lúc cần phải tự thưởng cho mình một hành trình, dẫu là ngắn và gian nan. Hành trình này có lẽ sẽ khác với những hành trình trước. Nó phải khác, bởi tất cả những gì mình có trong tay lúc này chỉ còn là nhiệt huyết, là cảm xúc vẫn trượt dài trong từng khoảnh khắc mỗi khi nghĩ đến một miền đất xa lạ nào đó và thứ mình không có lúc này, đó là những đồng tiền lương hàng tháng ít ỏi mà trong những tháng năm còn đi học việc mình tùng chắt chiu. Bây giờ, mình chỉ là một cô sinh viên nghèo, chăm chỉ cày cuốc chỉ để đủ trả tiền ăn và tiền thuê nhà. Những chuyến đi bỗng trở nên xa xỉ…Nhưng không vì thế mà mình không có quyền được ước, được mơ.
Chỉ là trong những hành trình tới, mình sẽ phải đắn đo suy nghĩ giữa việc vào một quán ăn nào đó thưởng thức bữa tối bên ly rượu vang như ngày xưa hay để dành số tiền đó để mua vé tàu đi lại và dùng nó để mua vài bữa ăn nhẹ cho cả ngày hôm sau.
![]() |
Chỉ là trong hành trình tới, mình sẽ không tự tiện ghé vào quán cafe nào đó để ngắm trời ngắm đất như mọi khi nữa mà thay vào đó là ra bờ sông ngồi, lấy chai nước lọc trong balo ra để uống. Dù sao thì mình cũng đang ngồi dưới một bầu trời, chỉ khác ở chỗ ngồi ở quán cafe thì mình phải trả tiền và ngồi bên bờ sông thì không.
Chỉ là trong hành trình tới, mình sẽ thẳng thắn chia sẻ với những người bạn của mình rằng mình không có đủ tiền để vào chỗ này, chỗ kia nếu họ rủ rê mà lương tâm không phải xấu hổ hoặc dứt day. Không có thì nói là không có, mình không thuộc tuýp người thích sỹ diện.
Nhưng trong những hành trình tới, mình vẫn sẽ tiếp tục khám phá vẻ đẹp của cuộc sống theo cách riêng của mình. Vẫn sẽ cho những người ăn xin vài ba đồng bạc lẻ nếu mình cảm thấy rằng không thể đành lòng bước qua. Vẫn sẽ cảm nhận những miền đất mới bằng một trái tim rạo rực yêu thương. Vẫn sẽ sống và yêu như bao lâu nay mình vẫn thế.
28 tuổi, mình vẫn chỉ là một cô gái già một chút so với tuổi xuân, nhưng vẫn còn quá trẻ so với cuộc đời này. Mình cần phải đi, mình muốn đi vì mình biết, những bài học mình học được trên những hành trình ấy sẽ không có một thư viện hay một giáo sư nào đó có thể dạy cho mình.
Mình phải đi vì mình biết, những bài học đời thường về cuộc sống, mình thậm chí có thể học được ở một người hát rong trên phố hay thậm chí là những người xa lạ đâu đó ngoài kia.
Mình phải đi vì mình biết đời sống này có hạn, có những việc nếu không làm ngày hôm nay thì sẽ không bao giờ mình có thể làm được nữa. Tuổi trẻ ban tặng cho mình nhiều thứ và mình cần phải tận dụng nó lúc này thay vì đợi đến khi về già ngồi trên một đống tiền và tệ hại hơn nữa là với chiếc xe lăn.
Mình phải đi vì mình biết thế giới ngoài kia đẹp lắm. Đẹp vô cùng và vẫn từng ngày đợi đôi bàn chân mình in dấu. Dẫu cuộc sống có cực cùng, dẫu ngày mai số tiền đang cầm trên tay không còn và không đủ cho một chuyến đi nữa, thì mình cũng vẫn biết, mình sẽ làm gì với đôi bàn tay và trí óc của mình.
Vài nét về tác giả:
Cuộc sống thật thú vị khiến cho ta nửa khóc nửa cười, song nó chỉ dung nạp những ai vững bước đi lên! - Hoàng Yến Anh.
Bài đã đăng: Đừng bước nữa qua nhau, Thế giới ảo, giá trị thật, Vịn vào một người để sống, Đường về sao xa quá mẹ ơi, May mà cuộc đời không cho tôi xinh,Phía sau những cuộc tình,Thư bố, Mùa gọi mùa cõng lối em đi, Tôi đi tìm tôi,Nhặt nhạnh từng yêu thương,Tất cả ở một chữ 'duyên' ,Viết cho em dâu tương lai, Con muốn về nơi ấy,Ngày con vào đờ, Chỉ còn ngày mai là phía trước,Rơi,Những điều giản đơn, Sống để yêu thương, Trải nghiệm vào đời,Ta hãy sống với những ngày đang sống,Hạnh phúc ngọt ngào khi quá khứ ngủ yên, Quê hương trong nỗi nhớ đứa con xa,Hạnh phúc không chỉ là cái đích,Trinh nữ, Mùa đông châu Âu,Thư tình từ Venice, Hạnh phúc đời thường,Thư tình từ Paris,Đoạn đường để nhớ,Mùa thu châu Âu,Hãy yêu đời vì mệt quá kiếp người, Khi người yêu lấy vợ, Học yêu cuộc sống, Kết hôn là việc của trời, Mong ước kỷ niệm xưa,Nỗi cô đơn sâu thẳm tâm hồn, Cuộc sống không thể thiếu tình yêu, Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu,Phía trước luôn có một con đường, Tuyết xuôi dòng,Cảm ơn ký ức, Đời thay đổi khi ta thay đổi, Tình già giữa phố hoa, Năm của những nụ cười, Ở phương xa nhớ mùi hương Việt Nam,Tôi và ước mơ đứng trên bục giảng,Trên những nẻo đường yêu thương,Có những điều cần học để quên, Tôi là kẻ thèm khát tự do,May mà cuộc đời không cho tôi xinh,Mùa Vu Lan nhớ mẹ,Cha là mùa xuân hạnh phúc,Ngôi Sao, cầu nối những yêu thương, Nói vơi anh về Trịnh, Noel ở Đức,Hai đường thẳng song song, Cha thương yêu của con,Chị và em; Những đổi thay trong cuộc đời, Thư tình Tây Bắc, Mùa reo trên phố, Vì yêu quan trọng hơn là được yêu,Những ngày này em thấy rất bình yên,Yêu thương gửi về Tây Bắc.