Mười bốn tiếng, chỉ mười bốn tiếng nữa thôi, tôi sẽ chạm chân đến Paris, nước Pháp xa xôi, nơi ấy có người đàn ông của cuộc đời tôi. Lần đầu tiên đi máy bay, lại chỉ có một mình, cảm giác chộn rộn của sân bay không làm tôi khá hơn bởi nỗi cô độc và sợ hãi bủa vây xung quanh. Tôi chọn một băng ghế trống sát với quầy bán hàng miễn thuế. Ánh đèn rực rỡ vui mắt giúp tôi an tâm hơn song đôi lúc, cơn căng thẳng khiến tôi phải nhắm mắt, thở một hơi dài và co mình lại.
Một người đàn ông Pháp, có lẽ là khách du lịch, tròn mắt khi nhìn thấy chiếc balo của tôi. Tôi vừa năn nỉ gãy lưỡi mới qua được cửa, những 15kg, quá to lớn so với thân hình 39kg của tôi. Tôi mỉm cười, chúng tôi bắt chuyện, và khi tôi lần lượt khai ra rằng, tôi đã có chồng, tôi 26 chứ không phải 18 tuổi như ông ấy nghĩ, đôi mắt của ông ta mở to hết cỡ. Tôi nhận thấy ánh mắt kín đáo liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn của tôi, một chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh, chiếc nhẫn của tình yêu và những điều kỳ diệu.
Máy bay cất cánh muộn hơn một tiếng, mất một tiếng để làm thủ tục nhập cảnh, mắt tôi mờ đi và lòng tôi nóng như lửa đốt. Cửa 2E mở ra, tôi chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc rồi lịm đi. Có lẽ tôi đã quá mệt và lo lắng vì chuyến đi gấp gáp này. Tôi có đúng hai ngày để chuẩn bị. Cũng đúng thôi, tình yêu mà, đã yêu là không chờ đợi.
Ảnh minh họa: IM. |
Tám tiếng trên tàu, so với mười bốn tiếng tôi vừa trải qua, cũng chẳng kém là bao, sao tôi thấy nhanh đến vậy. Có lẽ lúc này, tôi thấu hiểu hơn ai hết thuyết tương đối của Anhxtanh. Tôi khỏe lại khá nhanh, cười, nói và líu lo đủ thứ chuyện. Anh im lặng lắng nghe và siết chặt lấy tay tôi. Anh bao giờ cũng vậy, điềm tĩnh và thấu suốt. Tôi không đủ mạnh mẽ để ghìm giữ những cảm xúc của mình nữa rồi, nó ào ạt xô đến, cuốn tôi, nhấn chìm tôi trong nỗi khát khao yêu thương. Tôi gục đầu vào ngực anh, tiếng trái tim anh đập khiến tôi như ngộp thở, tôi thốt lên một câu: "Đúng là kỳ diệu, anh nhỉ" . Anh mỉm cười, chúng tôi hôn nhau. Tuyết vẫn rơi dày. Hôm nay, Paris có tuyết.
Nắng ấm chảy tràn trên vai chúng tôi. Đến rồi, chồng tôi khẽ kéo tôi khỏi giấc ngủ mệt. Lannion, thành phố ven biển nhỏ bé, ấm áp với nắng vàng nhẹ dịu và trong veo. Hôm tôi bay, Hà Nội vẫn lạnh lắm. Tôi xòe tay, bỗng thấy nhớ mùa thu Hà Nội, nhớ bóng liễu xanh thướt tha ven hồ Văn Quán, chúng tôi đã yêu nhau ở đấy. Nụ hôn đầu tiên rụt rè, những đêm ngắm trăng tròn và mơ ước. Mới đấy mà đã 5 năm rồi, năm năm gắn bó và yêu thương, tình yêu của chúng tôi từ một hài nhi bé bỏng đã trở thành một cô bé con xinh đẹp.
"Anh ở đây", tôi như thấy sự hãnh diện hiện ra trong đôi mắt anh khi anh thì thầm vào tai tôi như vậy. "Nhỏ nhẹ thôi em nhé, ở đây lịch sự lắm". Tôi ngượng ngùng mỉm cười bởi tôi có thói quen hát và cười rất to mỗi khi phấn khích. Căn phòng áp mái nơi anh ở khá ấm cúng mà bắt mắt, tường màu trắng kem và rèm cửa màu xanh nước biển. Anh bảo tôi nhắm mắt lại rồi phù phép.
Khi tôi vừa mở mắt ra, cả một vùng ánh sáng chan hòa tràn vào phòng. Anh đã kéo rèm cửa, một bầu trời xanh mịn hiện ra trước mắt tôi, anh bế tôi lên cao hơn, để tôi nhìn thấy khu rừng sau nhà, đỉnh tháp chuông cổ kính phía xa lấp lánh dưới nắng. "Đẹp quá! Đẹp quá!", tôi phấn khích kêu lên. "Cái này đẹp hơn", anh kéo bàn tay tôi, đặt vào lòng bàn tay to lớn và ấm áp của anh, dưới ánh nắng mắt trời, hai chiếc nhẫn sáng rực lên kiêu hãnh. Tình yêu trong đôi mắt chúng tôi còn rực rỡ hơn, không chờ đến đêm, tân hôn của chúng tôi diễn ra trong ánh nắng.
Cảm giác được hòa quyện vào người mình yêu trên một mảnh đất lạ thật đặc biệt. Tôi đã vượt ngàn cây số đến đây, để tìm lấy, để nắm giữ, để tan vào tình yêu của đời mình. Những lời thị phi, những tiếng gièm pha, những lời nhiếc móc không còn nữa. Bên tai tôi, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thì thầm đầy hạnh phúc và đam mê của chồng tôi. Thân thể tôi nóng rực, nước mắt tôi trào ra ướt đầm khuôn mặt. Những tháng ngày mong ngóng chờ đợi, những cảm xúc bị dồn nén, những phút giây đau đớn tủi hổ hiện lên rõ rệt trong tâm trí tôi, chảy trôi theo dòng nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ngào.
Hôn lên thân thể gầy guộc của tôi, chồng tôi dịu dàng dỗ dành như cưng nựng một đứa bé. Thân thể ấm áp của anh ôm trọn lấy tôi. Mùi của anh, thứ mùi khiến trái tim tôi mê mệt và nhớ nhung quay quắt nay đã ở bên tôi đây rồi. Tôi quàng hai tay lên cổ anh như sợ mất một thứ gì đó. Anh mỉm cười, mắt anh lấp lánh, mắt tôi ngây dại. Đã lâu lắm rồi, tôi mới được sống lại những cảm xúc này. Thân thể tôi căng lên rồi nở bung như một nụ hồng dưới ánh nắng mặt trời. Chúng tôi trần trụi và nguyên thủy nhìn sâu vào mắt nhau. Mãi mãi, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.
Khi tôi mở mắt thì trời đã tối, đêm kéo tấm màn nhung bao phủ khắp không gian. Tôi ngỡ ngàng và rồi òa khóc, bởi chồng tôi đã thức dậy nấu ăn từ bao giờ mà tôi không hay biết. Và nữa, khoảng tường phía trên đầu tôi, một bầu trời đầy sao. Trong đêm, những ngôi sao bé bỏng sáng rực rỡ, thứ ánh sáng gần gụi và ấm áp. Bầu trời của tôi, những ngôi sao của tôi. Nó ở ngay đây, tôi có thể chạm tới được. Không còn xa xôi nữa, bởi lúc này tôi hiểu, anh luôn ở đây, nơi trái tim tôi. Mùi thức ăn ngào ngạt và tiếng gọi của anh kéo tôi khỏi cơn mơ mộng. Bất giác, lòng tôi chùng xuống vì nhận ra một điều, mái tóc chồng tôi ngày càng nhiều sợi bạc.
* Mời các bạn chia sẻ về những kỷ niệm trong đêm tân hôn để nhận quà tặng trị giá 10 triệu đồng, bằng cách gửi email về địa chỉ cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net .
Trần Thanh Thu