Tôi 25 tuổi, mới kết hôn được một năm, chưa có con. Tôi làm ở mảng thiết kế, còn chồng là bác sĩ. Ngay từ đầu tôi đã thấy hai ngành nghề trái ngược, tính cách vợ chồng tôi cũng không hợp nhưng vì anh tốt bụng, biết chăm sóc sức khỏe cho tôi, gia đình cơ bản nên tôi vội cưới. Sau khi kết hôn tôi mới nhận ra sự khác biệt ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống hôn nhân. Chồng tôi ám ảnh về sự gọn gàng, sạch sẽ. Vợ chồng tôi phân chia công việc: Anh lau nhà, phơi quần áo, còn tôi nấu cơm, rửa bát và lau dọn bếp núc. Anh hoàn thành mọi việc một cách chuẩn chỉnh nên ngôi nhà của chúng tôi luôn sạch sẽ, thơm tho.
Bên cạnh đó, anh cũng đặt kỳ vọng nhiều vào tôi. Anh yêu cầu tôi phải gọn gàng bếp núc, mỗi bữa ăn xong phải kỳ cọ xoong nồi thật sạch. Thậm chí, anh bắt tôi hằng ngày đều phải cọ sạch nắp cống thoát nước. Ăn cơm xong, tôi có thói quen dọn bát ra rửa, sau đó mới lau bàn ăn nhưng việc đó khiến anh "không vừa mắt". Lần nào tôi chưa lau bàn, anh cũng lẩm bẩm: "Anh bảo em bao giờ cũng phải lau bàn trước cơ mà, bẩn thỉu nó quen".
Tôi không phải người lười biếng và quá luộm thuộm nhưng thú thực, sau một ngày đi làm về mệt mỏi, tôi không muốn phải chịu thêm áp lực dọn dẹp nhà. Vợ chồng tôi từng thử thuê người giúp việc nhưng chỉ được hai tuần là họ nghỉ vì không chịu nổi tính soi mói của chồng tôi. Chồng còn trẻ đã vậy, không biết sau này về già anh khó tính đến mức độ nào.
Thậm chí khi quan hệ với chồng, tôi cũng khó chịu vì anh hay sợ mất vệ sinh. Anh làm mọi thứ như một cái máy, không hề chủ động. Nếu cứ tiếp tục sống như thế này, có lẽ tôi stress nặng mất. Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Hiền
Nếu có tâm sự cần được gỡ rối, bạn đọc gửi về ngoisao@vnexpress.net. Ban biên tập sẽ chọn đăng những bài viết phù hợp.