Silent
Sống ở London là một ngày tớ ngủ dậy lúc 7h30 sáng, ôm theo quyển truyện, hoặc bất cứ cái gì có chữ và bưng theo một cốc trà + một cái bánh qui, bữa sáng rất là tây nhé... Đi học chọn chỗ ngồi góc lớp và không bao giờ nói gì cho đến khi Cathy gọi tên: "Kat, I mean Twee"... và yerp (có) một cái rõ nhỏ rồi từ từ đưa cánh tay lên (điểm danh hehe).
Sống ở London năm 2006 là online 18 giờ một ngày, ngủ 4 giờ, trong 18 giờ cứ bấu víu thứ tình cảm xa vời ở tít đâu đâu, rồi hi vọng hão huyền một ngày thức dậy đã thấy mình ở nhà... có bà, có mẹ, có bố, có chị và dĩ nhiên có cả anh... Những đêm không ngủ ở London là nhớ cà phê đến trào nước mắt, nhớ phở, nhớ hạt dẻ rang nóng, nhớ những cái nắm tay rất khẽ... Thật buồn cười khi còn ở nhà quá nhỏ để biết thế nào là yêu, đến lúc đủ trưởng thành để hiểu thì chả còn cơ hội... Khi còn ở nhà làm nũng như điên, đành hanh và tính cực kì khó chịu nhé, sống ở London được đặt cho biệt danh "Happy super Twee".
Sống ở London 2007, quay cuồng đi làm như con điên, sáng nào ngủ dậy cũng thấy người ngợm lại điên loạn, thư viện không có trong từ điển, học hành không có trong daily timetable (thời gian biểu hàng ngày), thi trượt - trắng mắt ra khóc chả lên lời... Tự tìm cho mình một lối thoát và tự gây ra thêm một mớ bòng bòng khác. 2007 sống ở London tự dưng biết quan tâm tới gia đình hơn, hay suy nghĩ sẽ làm gì để mua được xe cho bố, làm gì để mua lại nhà cho mẹ, làm gì để mỗi sáng thức dậy mình lại cảm thấy ý nghĩa được sinh ra... và lại tự dằn vặt bản thân thêm một ngày nữa chả vì lý do gì.
Sống ở London 2007, những đêm thở dài chả hiểu vì sao thở dài nữa... tự dưng thấy thật đúng "đêm là bạn đồng hành của nỗi nhớ ngay cả khi ta không có gì để nhớ thì ta lại buồn vì không có gì để buồn nhớ". Để rồi tự nhận ra vực thẳm của tâm hồn, 2007 quyết định khó khăn, gia đình khó khăn, tình cảm khó khăn... để rồi giờ đây ngồi lục tìm trong kí ức phát hiện ra mình lãng phí một năm chả vì cái gì.
Sống ở London là hành trình dài của sự trưởng thành. Trở nên tính toán hơn một chút, đầu óc hơi kinh tế hơn một chút, sòng phẳng đến phát sợ và trơ lì hơn một tẹo... Từng tuyên bố sẽ không bao giờ khóc ở London nhưng lại vẫn phải sụt sịt cắn nát móng tay vì biết trong đêm vẫn có người phải cắn răng vào gối để không nức nở. Từng tuyên bố sẽ chỉ sống chết với một thứ gọi là tiền nhưng lại trở lên nhạy cảm hiểu được cả những câu nói không đầu không cuối của mấy đứa em (nghe nhạc hiệu đoán chương trình hehe). Sống ở London từng tuyên bố sẽ trung thành với mỳ Ý, Pasta, Fish and Chip, cornflake, sandwich và những thứ đồ ăn nghe đầy mùi dầu mỡ nhưng rồi lại trở nên khéo tay hơn với mấy món truyền thống bún măng, phở bò, cháo vào thêm cả xôi nữa nhỉ (hơi nhiều món đấy).
Sắp kết thúc quá trình sống ở London sẽ chuyển sang giai đoạn sống ở Hà Nội, khóc ở Sydney, cô đơn ở Paris, hay là không ngủ ở Copenhagen, chưa biết được thầy bói nói tớ phải sống ở nước ngoài 20 năm, mà mới được có 3 năm thôi, còn 17 năm nữa cơ. Nhưng chắc một điều sẽ chẳng nơi nào nhiều kỉ niệm như London, chả có nơi nào lấy nhiều nước mắt và cả máu cam của tớ như London.
Sống ở London như tớ hay nghĩ, nếu không sống ở London tớ sẽ không có thêm chị, thêm anh, và thêm các em "xã hội". Thêm một đống các mối quan hệ chồng chéo để rồi có đứa điên chưa gặp bao giờ nói thế này chứ: "Em đừng có mà tinh tướng cái đất London này bọn nó nói em không ra cái gì đâu"... hehe
Ờ thôi vậy, không sống ở London sẽ không có super Thuy, không có các em, và giờ này ra trường đi làm lương tháng 2 triệu không đủ tiền đổ xăng và cà phê. Vẫn sáng sáng mẹ vào tận phòng dựng cổ dậy đi học, vẫn nghe mẹ than phiền vì đi chơi nhiều, vẫn lang thang với những dự án kiếm tiền không bao giờ thành hiện thực, vẫn ngày ngày dỗi với hờn... thỉnh thoảng giả vờ ốm để nghỉ ở nhà và được về quê với bà nội...
Thỉnh thoảng đến lớp ngồi được 15 phút lần lượt từng đứa xách túi chuồn ra khỏi lớp rồi cuối ngày lại chạy sang phòng trọ của Diệp ăn cơm với lạc rang muối, rau muống luộc và thịt kho (thật độc ác khi giành đồ ăn của nó).
Chuyển qua chương mới: Làm việc ở Hà Nội.
Về nhà nào... thêm một lần nữa nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm.
P.S.: Cái ảnh là bộ sưu tập nước hoa của nhà 128 Peregrine house. Sinh viên quý tộc không chịu được, toàn là hàng xịn, không phải perfum từ Sing đâu nhá...
Vài nét về blogger:
Cuộc sống là một chuỗi ngày dài tranh đấu, ngay cả khi ngủ cũng phải tranh đấu để không phải dậy - Silent.
Bài đã đăng: Thất bại toàn tập.