Tôi và anh bắt đầu làm quen khi nói chuyện với nhau qua Facebook. Khi nhận được lời mời kết bạn của anh, tôi đồng ý vì thấy hai đứa có nhiều bạn chung. Sau khi nói chuyện được vài câu, tôi nhớ ra anh là bạn học chung với tôi hồi cấp 1. Hồi đó, anh quậy lắm nhưng học chung vào năm nào thì tôi thật sự không nhớ rõ. Anh nói, ngày xưa anh thích tôi lắm vì tôi là lớp trưởng của lớp nên rất nổi bật nhưng anh chỉ biết nhìn từ xa chứ không dám ngỏ lời bởi con nít mà, biết gì đâu.
Tôi 22 tuổi và là sinh viên còn đang đi học ở bang Texas. Anh đang sinh sống ở bang Arizona, cách nhau khoảng 1 giờ bay. Tuổi thật của anh lớn hơn tôi một tuổi, anh vừa chia tay bạn gái, còn tôi đã chia tay bạn trai được vài năm. Anh kể vì cô bạn gái, anh đã bán xe, mất việc làm, theo cô ấy về Việt Nam rồi chia tay ở đấy vì cô ta đã phản bội anh. Tôi cũng từng bị bạn trai phản bội nên tôi cảm thấy đồng cảm. Chúng tôi sử dụng Facebook và Yahoo để liên lạc với nhau.
Được một thời gian, anh có được việc làm và trở nên phấn chấn hơn. Anh bắt đầu tán tỉnh tôi, xin số điện thoại của tôi và muốn tôi gọi anh bằng "anh", xưng "em" vì tôi nhỏ tuổi hơn. Một thời gian sau, anh ngỏ lời muốn tôi làm người yêu của anh. Điều này khiến tôi suy nghĩ khá nhiều bởi vì tôi thực sự không biết có hay không một tình yêu mà khoảng cách lại xa như thế, khi mà hai người chỉ có thể nói chuyện và nhìn thấy nhau qua điện thoại, qua Internet. Tôi cứ sợ quen nhau kiểu như thế thì người ta cho là điên rồ và tôi cũng sợ bị tổn thương bởi vì mối tình trước đó đã để lại trong tim tôi một vết cắt quá sâu sắc.
Nhưng rồi tôi tự cho mình một cơ hội. Tôi chấp nhận mang trái tim mình đi yêu một lần nữa. Tôi đồng ý làm bạn gái của anh ấy sau khoảng bốn tháng làm quen. Chúng tôi sử dụng điện thoại để liên lạc ngày một nhiều hơn và thỉnh thoảng mới chat Yahoo!. Anh luôn bày tỏ ý muốn tôi chuyển chỗ ở sang bang của anh, đến ở chung với anh. Tôi đang học chuyên ngành tại một trường đại học, không thể bỏ dở giữa chừng được. Hơn nữa, tôi là con gái, không thể dễ dàng tùy tiện đến sống chung với bạn trai như thế được nên tôi cũng nhiều lần khước từ anh và nói rõ quan điểm của mình là không thích lối sống thử như hiện nay đang diễn ra. Từ chuyện đó, tôi mới biết anh và bạn gái cũ đã "sống chung với nhau như vợ chồng, chỉ có điều là chưa cưới thôi", đó là lời anh nói. Lúc đầu tôi cảm thấy sốc và thất vọng lắm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng nguôi ngoai khi tôi nghĩ anh còn trẻ, lại có bản tính ngông, anh trong suy nghĩ của tôi là chưa chững chạc.
Trong khoảng thời gian quen nhau, anh làm tôi giận nhiều lần bởi tính anh hay quên. Nhiều khi có những chuyện nói mãi mà anh cũng không nhớ được. Tôi không biết là do anh mau quên, hay phớt lờ, không muốn để ý tới hay là không quan tâm đến tôi chu đáo. Tôi cũng không biết rõ nữa vì chúng tôi chưa một lần gặp mặt nhau sau hơn 10 năm. Nhưng có một điều tôi không thể chịu được là khi tôi giận, anh không bao giờ năn nỉ, ỉ ôi gì cả. Anh gọi hoặc nhắn tin mà tôi không trả lời lại là anh im lặng luôn, không đả động gì đến tôi hết. Anh còn nói: "Khi em đang giận thì anh có nói gì, em cũng đâu để ý tới. Anh chờ em hết giận rồi mới nói".
Một lần giận, tôi không nói chuyện với anh tới 4 ngày. Ngày thứ 5, anh gửi tin nhắn cho tôi. Tôi cứ tưởng là anh xin lỗi hay năn nỉ tôi nhưng không ngờ anh muốn trở lại làm bạn với tôi. Anh nói tôi là một người con gái tốt, anh đã làm tôi buồn nhiều và cảm thấy không xứng đáng với tôi nữa. Tôi thấy bị tổn thương ghê lắm. Tôi nghĩ anh không yêu thương tôi nên mới nói như vậy. Rồi tôi lại nghĩ đến cái lý do giận anh và thấy là không đáng (Anh ấy đi tiệc về trễ mà không gọi cho tôi biết để tôi đi ngủ trước vì thường thường, trước khi ngủ, chúng tôi nói chuyện với nhau). Tôi gọi cho anh, tôi thấy vẻ mặt và giọng nói của anh buồn lắm, tôi cảm thấy thương vô cùng nên lại giảng hòa sau lần đó.
Yêu xa buồn lắm, nhiều lúc nhìn người ta tay trong tay, còn mình thì thui thủi, tôi cảm thấy rất tủi thân. Người yêu của tôi lại là một người ít ga lăng. Từ hồi quen nhau tới giờ, tôi chưa nhận được món quà nào của anh, từ sinh nhật cho đến lễ lộc. Rồi một lần nữa anh chọc tôi giận chỉ vì một lý do. Khi đang nói chuyện với tôi, anh nằm ngủ luôn, để tôi ngồi cầm điện thoại không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không xin lỗi tôi. Khi tôi nói đến, anh bảo do đi làm về nhiều mệt nên nằm ngủ luôn, không biết ngủ lúc nào. Anh còn hỏi tôi: "Anh tệ như vậy, sao em lại quen anh vậy, thôi mình làm bạn nha".
Lần này nữa là tôi không chịu nổi. Tôi nói tôi không đồng ý thái độ đó của anh, như vậy là không có trách nhiệm, yêu tôi thì anh phải cố gắng từng chút chứ, ít ra thì cũng phải cho tôi thấy sự cố gắng của anh chứ đâu phải nói xong rồi cứ trơ trơ ra như thế. Trong khi tôi vừa đi học, vừa đi làm, cũng mệt mỏi, bận rộn mà vẫn lo nghĩ tới anh, vẫn chờ điện thoại của anh mỗi tối. Tôi cũng nói với anh rằng về phía tôi, chia tay thì không có chuyện làm bạn bình thường được, anh mới thôi không nói đến chuyện làm bạn đáng ghét đó nữa. Anh luôn nói: "Tại anh không được ở bên cạnh em nên không biết thể hiện quan tâm đến em như thế nào. Nếu em ở gần anh thì mọi chuyện sẽ khác".
Gần một năm sau ngày quen nhau, anh dốc hết tiền làm mua được chiếc xe mới. Anh phải chi trả nhiều hơn, lo nghĩ nhiều hơn cho nhà cửa, tiền bạc. Anh nói dạo này anh càng mau quên hơn nữa, suy nghĩ đến nhiều chuyện quá khiến anh phát mệt nhưng anh chưa bao giờ nổi nóng với tôi, khiến tôi cũng hạn chế không giận hờn vu vơ nữa. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại hay giận người khác như vậy nữa. Tôi là con một trong gia đình, ba mẹ rất cưng chiều tôi cho nên hễ người khác làm điều gì không vừa ý là tôi bực lên và giận. Nhưng từ khi quen anh, tôi đã cố gắng sửa chữa rất nhiều, thông cảm và quan tâm đến anh rất nhiều. Có những điều không thể nhìn thấy được bằng mắt, không ở bên cạnh nhau được, nên phải dùng cảm xúc và trái tim để cảm nhận.
Tôi và anh dự định mùa hè tới, tôi sẽ sang thăm anh thay vì anh sang thăm tôi vì thành phố tôi ở không vui bằng chỗ anh. Anh nói anh rất nhớ tôi và cố gắng chờ đến ngày tôi ra trường sẽ sắp xếp để tôi dọn sang thì hai đứa được gần nhau. Sắp đến kỷ niệm một năm quen nhau, tôi hỏi anh có nhớ ngày đó là ngày nào không? Anh khiến tôi sốc đến phát khóc vì anh nói anh không nhớ được. Anh bảo tôi nhắc cho anh nhớ một lần này rồi anh sẽ không bao giờ quên nó. Tôi khóc suốt đêm qua và bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy anh chỉ nói suông chứ không yêu thương tôi bởi vì ngày yêu nhau phải là ngày rất quan trọng trong tình yêu của hai người. Anh như vậy là không coi trọng tôi. Tôi thực sự rất buồn, tôi cảm thấy anh xem tôi như có sẵn, là quá dễ dàng đạt được.
Tôi không muốn chia tay, tôi chỉ muốn anh thay đổi nhưng giờ tôi không thể làm quá lên vì không muốn anh ấy đưa ra suy nghĩ muốn làm bạn. Đêm qua tôi khóc khi đang nói chuyện điện thoại với anh. Anh nói sẽ nhớ và không làm tôi buồn nữa. Anh vẫn không một lời xin lỗi vì đã quên cái ngày quan trọng đó, làm tổn thương tôi. Tôi mệt mỏi vì đã suy nghĩ quá nhiều, tôi còn việc học bận rộn nữa. Tôi không tập trung được vì tôi buồn khi người ta đối xử với mình như vậy. Anh có thật lòng với tôi không? Tôi nên làm thế nào? Các anh chị và các bạn có yêu xa như tôi chưa? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
YX
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.