Vào những ngày nóng lịch sử nhất trong năm, tôi nhận được vài tin nhắn từ Khanh.
Lần cuối cùng chúng tôi trò chuyện với nhau cách đây ngót 2 năm. Lúc ấy, tôi có gửi Khanh đọc tập truyện tôi mới sửa sang lại, đó cũng là những con chữ cuối cùng tôi ghép thành một điều gì hoàn chỉnh cho tới tận bây giờ.
Tôi gặp Khanh lần đầu tiên trong một buổi ra tác phẩm mới của nhà văn mà cả hai cùng hâm mộ. Tôi nhớ đó là cuốn sách được ký tặng cuối cùng. Khanh nhường cho tôi, bù lại, chúng tôi sẽ có một bữa ăn ra trò sau đó, tất nhiên là tôi mời. Vậy là hai đứa quen nhau. Khanh là người thích kể, cậu có thể nói nguyên một buổi về những chuyện đời thường. Tôi là người thích viết, đôi khi vài chi tiết trong những lần gặp Khanh trở thành nguyên liệu mới. Cũng bằng cách đó, hai chúng tôi giữ liên lạc với nhau. Tôi thường gửi những mẩu chuyện cho Khanh, cậu sẽ góp ý hoặc chỉ đọc và chẳng nói gì thêm. Còn Khanh thi thoảng coi những lần gặp gỡ là mảnh ghép của vài trang nhật ký, cho đến một ngày tôi không còn viết nhiều như trước nữa và Khanh không còn giữ thói quen muốn chia sẻ nhiều, nhất là từ khi tôi chuyển đến một thành phố xa lạ khác, đó là cái khoảng thời gian dài chúng tôi thôi liên lạc sau một vài tin nhắn hỏi thăm vu vơ.
Tin nhắn Khanh gửi khá dài, nội dung đại loại rằng cậu đã từng có một mối quan hệ thật đẹp. Nhưng là của 2 tháng trước. Sau vài lần cãi vã theo Khanh là nhỏ, cả hai quyết định sẽ dành một khoảng thời gian trống vô thời hạn để suy nghĩ, nếu không muốn nói là chia tay. Cũng từ cái khoảnh khắc ấy hai người không ai nói thêm với ai điều gì, họ ngầm hiểu với nhau hoặc chỉ tự Khanh nghĩ rằng có thể sẽ có một cách để cứu vãn nào đó nhưng chưa ai tìm ra, hoặc ít nhất là không phải trong thời điểm này. Dĩ nhiên, đằng sau câu chuyện đó là hàng loạt loại cảm xúc mà bất cứ một kẻ nào đã trải qua thất tình đều có. Khanh muốn tôi sẽ viết lại điều gì đó.
Hai năm trước, tôi cũng đã từng có một mối quan hệ thật đẹp, cũng cãi vã, cũng dành một khoảng thời gian trống vô thời hạn để suy nghĩ và cuối cùng cũng chia tay sau 7 năm gìn giữ. Tôi bỏ lại quá khứ, chọn rời thành phố, ẩn nấp ở một nơi xa lạ thay vì đối mặt, ngừng liên lạc, ngừng hẹn hò, ngừng gặp mặt, ngừng cả viết về những câu chuyện hạnh phúc. Khoảng thời gian đó, tôi tìm hiểu thêm về chụp ảnh. Những ngày không phải vùi mặt vào báo cáo, soạn giấy tờ, lập thống kê hoặc lên kế hoạch, tôi lại đi “phơi nắng” ở một miền đất xa xôi nào đó, cho đến khi máy chụp hết phim tôi mới quay trở về.
Vậy đấy, suốt những ngày tháng trốn tránh quá khứ, thói quen cũ được thay thế bằng hàng loạt hành động lặp đi lặp lại khác, lâu dần lại thành một thói quen. Những ngày không mưa, thay vì đón bình mình trên đồi oải hương, tôi sẽ ở lại phòng rửa phim, chờ đợi vài bức hình chụp lên màu. Những ngày không nắng, thay vì ngồi nhâm nhi cốc cà phê đắng, gõ lạch cạch lên bàn phím câu chuyện của mình, tôi chọn cách ủ một ấm trà, đọc câu chuyện mà người ta viết. Thời gian trôi qua như lật một trang sách, gói ghém cả vài mảnh ghép thành những xưa cũ.
"Có nhiều mối quan hệ bắt đầu bằng người quen và kết thúc bằng người dưng".
Chia tay đâu phải là một điều quá đáng sợ, đáng sợ là không còn tình cảm mà lại không thể chia tay. Tôi nhắn với Khanh rằng, chia tay chỉ là quá trình chuyển sang giai đoạn một mình, chia tay là bản tuyên bố cho hợp thức hóa việc cô đơn mà cô đơn là thứ có thể thích nghi được, dù không phải ngày một ngày hai.
Thất tình cũng đâu phải là thứ gì quá kinh khủng, thất tình là món ăn được chế biến từ chia tay. Rõ ràng món ăn có lúc vừa miệng, có lúc mặn đắng mặn chát, cũng có lúc ngọt ngào, tùy khẩu vị của mỗi người. Thay vì đợi để nếm mùi vị của nó thì tại sao chúng ta không tự chế biến nó theo cách của mình.
"Có lẽ con người ta phải chịu tổn thương mới gặp được người chữa tổn thương cho mình". Hạnh phúc là 1% vui vẻ trong 99% nơm nớp lo nghĩ, đau khổ và nước mắt. Cuối cùng, kẻ hạnh phúc hơn là kẻ biết sống và tận hưởng hết 1% ít ỏi đó. Chia tay là khi cán cân bị đẩy lệch, về phía nào cũng được, về phía ai cũng được, khi con người ta không còn đứng vững được trên mối quan hệ bấy lâu nay cất công xây dựng, thế là tan vỡ. Có một vài lí do để gìn giữ, nhưng có cả ngàn lí do để mà buông bỏ, để mà xa nhau.
Năm tháng qua đi, có thể ta chẳng bao giờ nhớ hết được những người đã đi qua cuộc đời. Có những người đến và đi không để lại dấu vết, có những kẻ buộc ta phải nhớ mặt quen tên bằng một kỷ niệm lâu phai nào đó, có những người để lại trong ta nỗi nhớ thương vô hạn, và có những kẻ đến và khắc vào đó vài vết xước dài… Nhưng cuối cùng tất cả những điều trên rồi sẽ được gói gọn bằng vài từ như "chuyện cũ".
Tôi gửi những điều đó cho Khanh, chỉ là như cái cách mà tôi đã từng thử, chẳng phải để cậu nhận ra rằng những thứ tốt đẹp thường mất đi một cách dễ dàng vốn dĩ, cũng chẳng nhắc nhở cậu phải hiểu cách để làm quen với vòng cảm xúc luẩn quẩn.
Trời ngưng nóng, cơn mưa chạy vụt qua hiên nhà, tôi đặt cốc cà phê bên bàn phím, gửi mẩu chuyện đi khi vẫn còn dang dở. Có thói quen quay lại như thói quen.
Xôi Gấc