Hơn 1 năm qua em đã sống trong sự tưởng tượng, trong sự ngóng chờ mà em biết chắc rằng sẽ là vô vọng. Hôm qua, khi em gọi điện cho anh, anh nghe máy rồi chẳng nói gì hết khi nhận ra giọng của em...5 phút sau một dòng tin nhắn thật lạnh lùng a gửi đến em :" Đừng làm phiền tôi nữa tôi đã có người yêu và 2 đứa tôi sắp cưới rồi". Em không khóc nhưng sao lòng mình nặng trĩu, nếu như thật sự em đã quên anh thì tốt biết bao. 5 năm qua em hi sinh cho 1 tình yêu mà em cứ nghĩ đó là tình yêu bất diệt, vượt qua rào cản của gia đình em vẩn đến với anh, vẫn dang rộng vòng tay mỗi lần anh vấp ngã. Cuộc sống là 1 điều thú vị nó dậy em biết cách chấp nhận sự thật, em đã mất anh, mất đi người em yêu nhất.
Anh nói đúng em là người anh yêu nhất chứ chưa phải người duy nhất anh yêu. Anh ơi anh đa tình quá, trái tim em thì quá bé nhỏ để có nổi anh. Anh có biết từ ngày anh đi, em không dám bước chân ra biển. Em sợ nỗi nhớ ấy lại tràn về trong em. Ngày ấy trời cũng mưa,cũng đoạn đưòng ấy em thấy mình thật dịu dàng khi bên anh. Xa rồi anh nhỉ? xa rồi cái ngày em vội vàng chạy xe về nhà nấu cho anh ăn, xa rồi cái ngày em là cho anh cái áo anh đi làm, xa lắm rồi cái ngày em bắt anh phải ôm em thật chặt khi em ngủ....xa lắm rồi tình yêu của em... Em đang bắt mình phải quên dần cuộc sống không có anh, quên đi người luôn lau nước mắt khi em khóc, quên dần đi những thói quen anh đã tạo cho em....Em yêu anh.
Mít