Chồng tôi là một người đàn ông tốt, xong giờ làm thì về nhà phụ vợ việc nhà cửa, cơm nước và chăm sóc con, tiền lương lúc nào cũng đưa đủ cho vợ để chi tiêu việc nhà. Nói chung tôi không có điều gì phải phàn nàn về anh cả ngoại trừ tính tình thô lỗ cộc cằn của anh khi nói chuyện với vợ, khi giận vợ chuyện gì anh không ngần ngại gọi vợ mình bằng "mày" và xưng "tao" còn tiếng chửi thề thì nhiều vô số trong từng câu nói. Đôi lúc anh còn đánh tôi khi quá nóng giận, tôi đã khóc rất nhiều khi bị anh đánh, nhiều lúc tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng vì con còn nhỏ nên tôi không đủ can đảm để nói lên lời chia tay. Tôi đã lựa lời khuyên giải và góp ý với anh về cách ăn nói và đối xử với vợ, là một người có học thức nên tôi không thể chấp nhận chồng mình đối xử với mình như vậy. Nhưng có lẽ đó là bản tính của anh rồi nên mặc dù tôi đã nhiều lần khuyên can, nhắc nhở nhưng anh vẫn không sữa đổi được những tính xấu đó. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, và vợ chồng ngày càng xa cách. Tôi thấy mình không còn yêu chồng mình như ngày xưa nữa.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trong khoảng thời gian vợ chồng hay giận nhau tôi hay tâm sự với một người đồng nghiệp nhỏ hơn mình 4 tuổi, anh ta cũng như tôi là đã có gia đình rồi, có một bé trai bằng tuổi con gái tôi. Lúc đầu chỉ là tình cảm chị em, giúp nhau trong công việc và trao đổi cho nhau những lời khuyên để giải quyết chuyện gia đình cho êm thấm, dần dần tôi và người ấy đã có tình cảm với nhau. Chúng tôi đã đến với nhau một cách nhẹ nhàng và giao ước với nhau là gia đình vẫn là trên hết và không được vượt quá giới hạn. Chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và hôn nhau khi tạm biệt. Nhưng trong một lần chồng tôi đi công tác xa nhà 10 ngày, người ấy có đến nhà tôi chơi theo yêu cầu của tôi khi ban đêm chỉ có hai mẹ con tôi ở nhà (bởi vì tôi rất sợ ở nhà một mình vào ban đêm). Và chuyện gì đến thì cũng đã đến, tôi đã phản bội chồng tôi ngay tại nhà mình.
Từ ngày xảy ra chuyện ấy đến nay tôi đã không dám gặp lại người ấy mắc dù anh vẫn quan tâm đến tôi. Tôi vẫn duy trì mối quan hệ với anh ấy nhưng chỉ là tình bạn thông thường mà thôi. Còn về phần chồng tôi, anh ấy cũng nhận thấy sự thay đổi ở tôi và cảm thấy khó chịu khi tôi nhận tin nhắn hay nhắn tin cho một ai đó. Khi thấy tôi đi đâu về trễ, anh ấy đã rất ghen, khi thấy tôi xóa một tin nhắn của người ấy gửi đến cho tôi mà anh ấy muốn đọc, anh ấy đã đánh và chửi tôi thậm tệ, anh ấy nói là tôi là người đàn bà lăng loàn và không xứng đáng với anh ấy nữa. Tôi đã rất hối hận với những chuyện mình đã làm là phản bội chồng mình, cảm thấy lương tâm mình dằn vặt và ray rứt lắm, tôi thấy mình thật xấu xa và không xứng đáng với chồng mình nữa.
Nhiều lúc tôi muốn thú thật với chồng mình tất cả để trong lòng mình thanh thản hơn rồi tùy anh ấy muốn ra sao thì ra. Nếu anh ấy tha thứ cho tôi thì chúng tôi sẽ làm lại từ đầu, còn anh ấy không tha thứ thì chúng tôi sẽ chia tay trong êm đẹp và cùng nhau chăm sóc con, bởi vì hiện giờ tôi thấy mình không còn yêu chồng mình nữa và tôi cũng không muốn sống chung với một người chồng có tính cộc cằn, thô lỗ và vũ phu như vậy.
Tôi nên thú thật tội lỗi với chồng mình hay không, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi hay không? Hiện giờ sau mấy ngày chiến tranh lạnh và không có tìm được chứng cứ ngoại tình anh ấy muốn làm lành với tôi, nhưng trong lòng tôi cảm thấy dằn vặt và ray rứt lắm. Tôi phải làm sao đây? Xin mọi người hãy dành cho tôi những lời khuyên quý báu. Tôi chân thành cảm ơn đến những ai đã nghe tôi tâm sự.
Tuyết Mai