Anh và tôi yêu nhau được ba năm rồi. Thời gian đó đủ để chúng tôi hiểu là đã yêu nhau như thế nào. Vượt qua bao nhiêu sóng gió, tình yêu vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Ngày trước anh yêu đơn phương tôi 4 tháng trời. Khoảng thời gian đó, anh thổn thức, ủ rũ vì tôi. Khi tôi nhận lời yêu anh, anh giống như tảng băng lạnh giá bắt gặp ánh mặt trời. Con tim của anh đã tan chảy. Thấy anh như vậy, tôi cũng hạnh phúc và bắt đầu một tình yêu đẹp.
Tuy có nhiều cãi vã, bất đồng nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, chúng tôi yêu nhau nhiều hơn. Chúng tôi quan tâm, chăm sóc nhau như hai con chim sẻ không rời. Điều làm tôi tin tưởng anh nhất là 3 năm qua anh không hề biết người con gái nào khác ngoài tôi, kể cả bạn gái học cùng lớp, anh cũng không quan tâm. Ra đường cũng không chọc gái, ngó em này liếc em kia.
Anh nhiều lần nói cho tôi nghe quan điểm của anh về sự chung thủy. Nào là anh đã yêu ai chỉ yêu một người, khó khăn lắm anh mới có tôi làm sao anh bỏ tôi được. Nào là có nhiều bồ mệt lắm, yêu và quan tâm mình tôi đã khiến anh mệt rồi, làm sao có sức mà yêu và quan tâm người con gái khác. Mai mốt lấy nhau rồi càng không có chuyện vợ bé. Đi làm kiếm tiền nuôi vợ con ở nhà còn chưa đủ, tiền đâu đi nuôi vợ bé...
Thực tế cuộc sống của anh cũng nói lên điều đó. Ngoài tôi ra, anh chỉ có niềm vui họp mặt với bạn bè trong nhóm, đi chơi, ăn uống chứ không hề quan tâm đến chữ "bướm hoa, gái gú". Như thế làm sao mà tôi không tin cho được. Tôi yêu anh trong sự hạnh phúc và tin tưởng. Thậm chí, tôi còn tự hào về anh khi anh không giống như những người đàn ông khác. Tôi trao trọn niềm tin cho anh và sống không nghĩ ngợi, nghi ngờ, ghen tuông gì hết...
Nhưng đời ai biết được chữ ngờ. Có chết tôi cũng không nghĩ ra sẽ như thế. Không chỉ có tôi mà cả bạn bè, người thân ai cũng tin tưởng anh. Nếu lộ chuyện ra, họ chắc cũng đau buồn và sốc không kém gì tôi. Chả là lần đó, anh có việc phải đi Bình Phước thăm họ hàng, tôi bận việc nên không đi cùng anh. Anh đi được một tuần, tôi ở nhà nhớ mong anh, kêu anh về sớm với tôi vì cũng sắp đến sinh nhật tôi rồi. Nhưng một tuần ở đó, anh đã làm chuyện có lỗi với tôi. Anh đi nhậu với người quen ở một quán bia rồi trong một phút ham vui, anh đã phản bội tôi. Anh đi tán tỉnh một cô tiếp viên trong đó.
Cô này ở dưới miền Tây lên quán bia làm. Anh đã nói dối là bị tôi "đá" khi cô tiếp viên nhìn thấy số tôi lưu trong máy anh là Vợ yêu. Anh nói nhiều lời yêu đương với cô đó, nào là yêu, là nhớ và muốn cô ấy làm người yêu của anh... Một điều khiến tôi đau lòng nữa là anh cố tình không xuống tổ chức sinh nhật cho tôi mà ở lại để hẹn hò với cô ta.
Sau một tuần say đắm bên tình mới, anh phải xuống thành phố để làm việc và tôi đã phát hiện ra qua những hành động của anh. Anh khai nhận hết như điều tôi vừa kể. Tôi nghe mà cứ như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tim đau nhói. Tôi không ngờ anh dễ dàng lừa dối tôi như thế. Anh nói anh chỉ tán tỉnh chơi qua đường thôi chứ người anh yêu vẫn là tôi. Tôi có nên tin không?
Lúc tán tỉnh, hẹn hò người khác anh chẳng nhớ đến tôi, đến tình nghĩa bao năm. Tôi ghen tuông, làm ầm lên thì anh hối hận và nói rằng không cố tình lừa dối tôi, gặp cô tiếp viên đó là một nghiệp chướng của anh. Anh cười ra nước mắt và đổ thừa cho số phận. Có phải số phận đang trêu ngươi tôi?
Còn tôi thì đau đớn, khóc hết nước mắt. Suốt cuộc đời tôi không bao giờ trả lời được câu hỏi: "Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao anh phụ bạc tôi đi yêu người khác?"... Những câu hỏi tại sao lúc nào cũng quay cuồng trong đầu tôi. Hôm nay là ngày thứ ba rồi, tôi khóc đến cạn kiệt, không ngủ được. Tôi cũng không thiết tha ăn uống gì, cuộc sống hoàn toàn suy sụp. Tôi muốn có một lời khuyên để kéo tôi đứng lên sau vấp ngã này.
Minh Lê