Quen nhau ba năm tại trời Tây chúng tôi quyết định về Việt Nam sinh sống với lời hứa nếu kết hôn với em thì em sẽ không sinh con cho tôi mặc dầu tôi là cháu đích tôn trong gia đình. Kết hôn được hai năm nhưng em vẫn không thể nào quên được cuộc sống độc thân, vẫn xanh đỏ tím vàng, vẫn đi sớm về muộn, vẫn anh anh, em em với những kẻ xung quanh em.
Từ lúc sống chung với nhau em chưa hề biết nấu cơm là gì, đến bây giờ em vẫn không phân biệt được con gà và con vịt. Chúng tôi mở một công ty riêng tại quê hương. Về Việt Nam em hầu như ít gần gũi với tôi hơn, em cũng chẳng quan tâm gì đến công ty, đi làm chỉ như một trách nhiệm đối với em.
Chuyện sẽ không đến nỗi nào khi trong lúc nóng giận tôi đã đập chiếc xe em mới mua vì lý do em dùng xe đó để chở người đàn ông khác đi chơi. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ êm đềm hơn nhưng ai ngờ lúc em sửa xe xong cũng là lúc em chơi còn bạo hơn trước. Có nói thì em cũng nói là do tôi kéo em về Việt Nam nên đừng trách tại sao mà em trở nên như thế.
Ba năm trước tôi nói với em rằng trong lúc tôi đi khám bác sĩ định kỳ để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo tôi không có khả năng sinh con, nên em không cần phải uống thuốc tránh thai nữa. Em nghe lời tôi, tháng đầu tiên em không có hiện tượng gì, đến tháng nỗ lực thứ tư ông trời đã mỉm cười, cho tôi một thiên thần. Lúc que hiện lên hai vạch cũng là lúc tôi mừng rơi nước mắt còn em thì cũng rơi nước mắt vì bảo tôi đã lừa dối em.
Tôi vui mừng khi biết em có bầu, còn em thì rơi nước mắt vì tin này. Ảnh minh họa: DNS. |
Em đuổi tôi ra ngoài giữa cái rét của mùa đông không một chút thương tiếc, đến sáng thì em vợ đi học thấy tôi ngồi ở ngồi ngõ mới mở cửa cho tôi vào. Người tôi lúc đó như lạnh cóng, nhưng tôi vẫn không giận em được, tôi chỉ nghĩ phải thương con và thương em nhiều hơn. Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói hai mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết. Thậm chí, đôi lần, em làm mọi cách để hư thai, nhưng số con tôi mạng lớn nên đều vượt qua hết, ai cũng mừng cho chúng tôi, bên nội bên ngoại đều vui chỉ trừ em.
Đến khi thai được 5 tháng thì tôi nhờ mọi người quen biết quản lý giúp công ty để tôi có thời gian đưa em đi dưỡng thai. Tôi đã tìm hiểu và chọn một lịch trình tốt nhất tại một bệnh viện có tiếng để giúp cho việc sinh đẻ của em sau này. Hai bên gia đình cũng rất tạo điều kiện cũng như săn sóc từng bữa ăn cho vợ tôi trước ngày sinh, nhưng hình như em không có chút cảm động nào.
Ngày em sinh, mẹ tôi xuống tận nơi chăm em, nhưng chẳng may có lần mẹ lỡ lời nói rằng: "Bình thường con ăn cơm ít, giờ có bé rồi chịu khó ăn nhiều thêm, một ngày vài bữa chả hạn". Vậy mà em không nói chuyện với mẹ tôi một tháng ở cữ. Tôi biết mẹ buồn nhưng không nói ra. Tôi không biết làm sao để cải thiện mối quan hệ với gia đình. Con được một tháng tôi nói mẹ về nghỉ ngơi, để tôi lo nốt việc cho vợ và con.
Một tháng tôi đi nước ngoài công tác là một tháng em không gặp con, không gọi điện, không hỏi thăm, chỉ khi nào bố mẹ tôi bồng cháu về nhà thì cô ấy mới nhìn mặt một chút xíu rồi cũng kiếm chuyện đi mất tiêu để ba mẹ tôi với con ngồi ở nhà. Ảnh minh họa: DNS. |
Từ đó, tôi có chủ động thuê người hai người giúp việc về giúp em chăm con và lo cơm nước cho gia đình. Nhưng buồn thay, vợ tôi từ lúc sinh con đến giờ chưa thay được cái tã, chưa tắm cho con được một lần mặc dù con tôi đã gần 5 tháng. Tình cảm giữa con tôi với vợ rất lạnh nhạt, cô ấy không hề quan tâm chút nào tới con cả, suốt ngày chỉ nhờ vào giúp việc và chăm chăm làm đẹp cho bản thân.
Tháng trước tôi có chuyện phải đi công tác nước ngoài tầm một tháng, tôi không muốn vợ khổ vì con nên đã gọi ông bà nội qua ở cùng cho vui. Ông bà rất thương cháu vì chỉ có mình cháu là cháu nội trai, nhưng không ngờ vợ tôi không cho bố mẹ chồng ở chung mà bảo đưa cháu về nhà bố mẹ chồng mà ở, còn nhà vợ chồng tôi thì chỉ một mình vợ tôi ở.
Một tháng tôi đi nước ngoài công tác là một tháng em không gặp con, không gọi điện, không hỏi thăm, chỉ khi nào bố mẹ tôi bồng cháu về nhà thì cô ấy mới nhìn mặt một chút xíu rồi cũng kiếm chuyện đi mất tiêu để ba mẹ tôi với con ngồi ở nhà.
Ông bà rất chu đáo cuối tuần thường lên tự nấu ăn cho vợ tôi, rồi tự giặt giũ quần áo cho cháu. Nhưng những món mẹ tôi nấu ra vợ tôi không thèm đụng đũa, chỉ toàn ăn quán. Tôi đã góp ý nhiều lần nhưng hình như không lọt tai vợ.
Tôi phải làm sao đây để vợ thương con của chúng tôi và làm sao để vợ có thể mở lòng với bố mẹ tôi? Tôi biết mình đã thiếu sự chia sẻ, tâm sự với vợ ngay từ khi còn quen nhau về kế hoạch sau khi kết hôn. Nhưng giờ tôi không muốn gia đình tan vỡ, hạnh phúc dở dang. Mong mọi người hãy giúp tôi.
Bố Cu Bi
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.