Tôi có một gia đình yên ấm và hạnh phúc, với 2 đứa con ngoan ngoãn biết thương cha, thương mẹ, yêu gia đình. Gia đình là tất cả với tôi mặc dù cuộc sống vợ chồng gặp không ít khó khăn và sóng gió...Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì sau tất cả những khó khăn về vật chất, tinh thần đó chúng tôi đã dũng cảm cùng nhau vượt qua hết.
Tôi những tưởng giờ đây chúng tôi sẽ càng khắng khít hơn, hạnh phúc hơn khi mà mọi thứ bắt đầu đi vào nề nếp và ổn định. Nhưng chồng tôi từ khi gặp lại bạn bè xưa, công việc thoải mái, anh bắt đầu đi nhiều hơn, nhậu nhiều hơn, các cuộc vui liên miên. Tôi cũng có nói thì anh biện bạch "bạn bè thích có anh thì mới vui". Tôi vẫn tôn trọng tình bạn của anh, không bao giờ gọi lúc anh đang vui với bạn bè, chỉ trừ khi anh về nhà, hết say tôi mới nhỏ to khuyên anh. Cũng có lúc không tránh khỏi cảnh vợ chồng hờn giận trách móc. Kinh tế của các bạn anh đa số là khá, trong khi gia đình tôi thì mới vừa tạm gọi là dễ thở. Tôi rất ngại khi anh đi nhiều thì thua thiệt với bạn bè, nên dần dần anh cũng ít đưa đủ lương cho tôi và sau nữa gần như không có. Hơn thế tôi bắt đầu cảm tưởng chồng mình có nhiều điều khác. Giác quan của người phụ nữ mách bảo và tôi bắt đầu để ý.
Tôi biết tính anh chỉ chịu thua khi ai đó nói với anh phải đầy đủ chứng cớ rõ ràng...Và rồi những chứng cớ tôi đưa ra, tôi tranh luận với anh những tưởng chỉ là để khuyên chồng mình đừng lạc lối nhưng tôi đã lầm. Lúc tôi tưởng tôi đã thắng lại là lúc tôi đau khổ nhất. Chính anh đã ngồi bộc bạch hết với tôi, người vợ đầu ấp tay gối của anh, rằng anh yêu và đó là tình yêu thực sự trong đời của anh, rằng anh không hề yêu tôi. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình. Tôi sốc thực sự...Chỉ có ai từng trải qua những tháng ngày cuộc sống khó khăn, khổ cực rồi bây giờ mới có chút dễ thở như tôi thì mới hiểu cho nỗi đau khổ cùng cực. Tôi biến thành một con người khác hẳn. Cuộc sống với tôi không thể dừng lại, tôi còn con, còn gia đình.
Tôi đã xin anh chia tay nhưng anh không chịu. Anh chỉ muốn có cả hai, không chịu bỏ bên nào. Nhìn anh say sưa với men hạnh phúc, rạng ngời ánh mắt khi mua quà cho người yêu mỗi khi đi xa về, sáng sáng chúc người yêu một ngày hạnh phúc, tối tối lại nhắn tin chúc ngủ ngon với những câu âu yếm nồng nàn, điều mà từ khi yêu nhau và lấy nhau đến nay với tôi không hề có... mà tôi cảm thấy tủi hận.
Tôi vẫn thường biện hộ là tính anh thế nên chẳng dám buồn, dám đòi hỏi gì ở chồng mình khi những ngày lễ, Tết, kỷ niệm bạn bè có hoa có quà mà mình không có... Tôi nhận ra một điều với anh, tôi không còn là gì nữa cả . Tối ngủ bên vợ nhưng với lòng anh là bay bổng tận người yêu. Đi lo công chuyện gia đình với vợ nhưng vẫn có hình bóng người yêu theo sát anh mọi nẻo đường. Về nhà anh thành con người khác hẳn, mọi lo toan trong nhà anh dường như ỷ hết vào tôi, căn nhà giống như chỉ là chỗ anh trú chân đêm đêm... Nằm ngủ bên chồng mà lòng tôi quặn thắt và đau đớn không sao ngăn được những dòng nước mắt mặn đắng... Phải chi tôi điếc, câm, mù... Tôi cố gắng làm những gì mà một người vợ có thể làm, nhưng với anh không hề có ý nghĩa. Anh không hề chút đau xót khi tôi bị nỗi đau khổ hành hạ, anh bực mình khi tôi khóc, cằn nhằn vợ càng nhiều hơn, mọi cái không còn gì vui vẻ nữa. Chỉ cần tôi ngồi nói chuyện vui vẻ với anh là anh lại say sưa kể chuyện người yêu anh, không thèm biết đến trái tim vợ đang bị anh làm rỉ máu.
Anh đang coi thường tôi. Biết tôi không muốn làm lớn chuyện, biết tôi yêu anh, biết tôi sợ hàng xóm, bạn bè... nên anh ngày càng quá quắt với tôi và coi thường tôi hơn... Sau bao tháng ngày dằn vặt, đấu tranh tôi không thể chịu hơn được nữa, tôi cũng phải có cuộc sống của mình để còn đủ sức lo cho con tôi, chứ cứ duy trì tình trạng này tôi nghĩ mình không trụ nổi. Tôi quyết định viết đơn... Và rồi lá đơn tôi viết chưa kịp đưa anh ký. Tôi định để sau kỷ niệm ngày cưới của hai chúng tôi, tôi sẽ đưa anh ký đơn, tôi muốn giải thoát cho anh, cho tôi, không muốn duy trì những gì không thuộc về mình.
Đối với người phụ nữ phải có tồn tại cả tình yêu và tình thương, khi tình yêu đã không có thì lòng thương kia chỉ còn là thương hại. Tôi không cần sự thương hại đó. Vậy mà đùng cái bố anh phải nhập viện, phát hiện ra căn bệnh ung thư quái ác. Gánh nặng gia đình chồng đang đè tiếp lên vai tôi.
Giờ đây tôi đang rất đau khổ, không có lối thoát. Duy trì cuộc sống này thì tôi sợ sẽ có lúc tôi sẽ gục ngã không lo tiếp được cho con tôi. Còn quyết định ngay lúc này thì tôi lại thấy mình thành đứa con bất hiếu. Tôi phải làm sao đây?
Hạ Thu