Chưa bao giờ em hận anh cho dù anh đã đem niềm tin của em ra đùa giỡn. Nhưng em thương anh vì anh đã phải sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà không có hai chữ "gia đình". Và giận anh bởi vì anh là con trong ngôi nhà này mà anh không chịu làm cho những người sinh ra anh hiểu được như thế nào là "xứng đáng để làm cha làm mẹ" , và chính anh cũng đang chọn vết xe đổ này để tiếp tục cuộc đời còn lại của anh. Tiếp tục sống như vậy thì biết bao giờ anh mới có được hạnh phúc của chính anh. Yêu anh thật đó, mất anh có thể em sẽ sống không nổi nhưng em chấp nhận rời bỏ anh để không phải ngày ngày nhìn anh đi lại với người khác.
Đã có lần em từng nghĩ, anh đùa giỡn với em cũng được, có người khác sau lưng em cũng được, chỉ cần anh sống bên em, để em tự tay mình chăm sóc anh đúng nghĩa là một người vợ dù chỉ 1 ngày thôi cũng được. Nhưng anh ơi! Cho dù em có yêu thương anh nhiều như thế nào đi chăng nữa thì lòng em cũng không thể nào chia sẻ anh với bất kỳ một người nào khác. Anh biết không giờ em như người mất trí, 24h của em giờ chỉ là ngày mà không có đêm. Em sợ đêm lắm, nhắm mắt lại là em thấy anh, em nhớ vô cùng mùi cơ thể, mùi mồ hôi của anh, bao nhiêu là hình ảnh của anh lại ngập về trong trí nhớ của em. Tưởng tượng, em bắt em phải nghĩ rằng anh đang nằm bên em, đợi em gãi lưng cho anh ngủ, phải nghĩ rằng anh vẫn còn ở bên em như trước đây.
Chỉ có một đêm thôi mà biết bao nhiêu là giấc ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, nhìn xung quanh rồi lại trở về là em. Em sợ lắm khi trời tối, sợ vô cùng khi phải ngủ một mình, em hình như đã không còn ngủ được nữa, đêm với em giờ cũng như ngày. Rõ ràng là anh đối xử với em quá tồi, anh luôn tự đi tìm cho anh những người đàn bà khác sau lưng em. Đâu ai bắt em phải yêu anh, vậy mà tại sao em lại vẫn phải cứ yêu anh? Tại sao em lại không làm chủ được bản thân em như trước nữa?
Tại sao em lại hồ đồ như em bây giờ? Tại sao? Rõ ràng anh là người đàn ông tồi tệ nhất mà em từng gặp mà? Em chấp nhận đau một ngày, một tháng, một năm và cũng có thể là một đời người còn lại của em để quên được anh.
Bin