Từ nhỏ, anh đã lớn lên ở làng trẻ SOS, anh chẳng có người thân nào trên đời này cả. Anh qua chữa bệnh nhưng cũng chỉ có một mình, tội nghiệp anh. Nó cũng muốn qua bên ấy cùng anh, chăm sóc cho anh nhưng nó lại không thể. Anh nói anh đi hai tuần anh sẽ về.
Có thể anh chẳng còn nhớ gì nữa cả, bác sĩ nói 70% trí nhớ của anh sẽ không còn, vậy là anh sẽ quên nó, nó biết làm sao đây? Nó không muốn thế đâu. Tối qua chia tay anh, nó chỉ biết khóc, nó chẳng nói được câu nào ra hồn cả. Nó viết lên đây, nó chắc chắn là anh không thể đọc được, nó chỉ viết lên cho nhẹ lòng thôi. Nó đang rất lo lắng cho anh, nó nhớ anh và nó muốn anh sớm về gặp nó.
Nó sẽ nói cho anh nghe suy nghĩ thật trong lòng nó, rằng từ lâu anh đã có một vị trí nhất định trong tim nó rồi, chỉ là do nó sợ, nó không đủ tự tin đến bên anh vì anh hơn nó quá nhiều. Nó sợ anh sẽ coi thường nó, coi thường gia đình nó và nó sợ anh sẽ rời xa nó, sẽ ném nó vào sọt rác. Anh đi rồi, nó mới nhận ra nó đã sai. Nó sai thật rồi anh à. Xin ông trời đừng cướp đi trí nhớ của anh tôi. "Chúc anh may mắn, sớm quay về bên em, để chúng mình cùng viết nên một câu chuyện tình có hậu anh nhé! Nhớ anh".
Ngốc kute