Bây giờ em thấy buồn và nhớ anh da diết. Mấy ngày qua, em sống thật khó khăn, em chỉ biết khóc trong nước mắt, khóc trong sự đau khổ và hụt hẵng. Em biết làm vậy là sai, em đã làm tổn thương trái tim của một người và chính mình. Đêm về, em chỉ biết khóc và khóc thôi. Khóc trong nỗi nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm! Em cầm trong tay chiếc điện thoại, cố lần trong danh bạ một cái tên quen thuộc nào đó để gọi nhưng tìm được mà em chẳng đủ can đảm để gọi. Em sợ khi nghe giọng anh, em lại khóc, em sợ nghe những câu trả lời lạnh lùng từ anh, rồi em biết em sẽ khóc, em sợ anh biết em là kẻ yếu đuối. Vậy nên em không dám gọi nữa, em chỉ biết khóc trong những câu hỏi mà em tự đặt ra và tự trả lời mà thôi.
Em biết em sai rồi và em đã cho mình một cơ hội để níu kéo cuộc tình mà em tự tay đánh mật nhưng có lẽ đã quá muộn. Em đã mất anh mãi mãi. Sẽ chẳng bao giờ em có anh nữa, chẳng bao giờ được nhìn thấy anh cười với em, được anh ôm vào lòng và được nắm đôi bàn tay ấy nữa rồi. Giờ đây, em chỉ biết ngồi ôm lấy những kỷ niêm về hai ta. Em chỉ biết ngồi một mình và cứ thế nghĩ về anh rồi bật khóc. Chưa bao gờ em lại thấy nhớ và yêu anh nhiều như thế. Xa anh, em có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng chẳng có cơ hội nào nữa. Dường như em thấy không còn niềm tin vào chính mình nữa, em thất bại, hết hy vọng và trong em giờ đây chỉ chờ đợi một điều gì đó rất nhỏ nhoi mà thôi. Em chỉ còn biết sống trong đau khổ mà em tự đem tới. Em không còn sức nữa rồi. Em cảm thấy quá mệt mỏi. Kiên à! Kiên biết không? Nếu có cơ hội lần nữa, em sẽ không bao giờ hành đông ngu ngốc như vậy đâu, sẽ chẳng bao giờ em buông tay ra, sẽ giữ chặt anh, không cho anh rời xa em nữa. Em muốn nói với anh rằng "xa anh, em thấy yêu anh nhiều hơn vì anh là mối tình đầu của em".
Me