Thi Lê
Mẹ và con gái, người ta vẫn dành cho mối quan hệ thường thấy trong gia đình những mỹ từ như: Tâm sự, thủ thỉ, tâm đầu ý hợp... Con gái ở nhà này, không vậy! Mọi thứ cứ đảo lộn hết cả. Thật khó hiểu!
Mẹ tuổi Đinh Dậu, con gái tuổi Ất Sửu. Xét về cung, số thì là "tam hợp" đấy. Vậy mà cũng chỉ được câu trước câu sau, cãi nhau choang choác, không ngồi gần nhau đến quá năm phút. Ừ, mẹ có lý lẽ của mẹ, của người nhiều tuổi lắm kinh nghiệm. Con gái, trẻ, bướng bỉnh, xốc nổi, luôn cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ. Vậy là... không hợp nhau.
Ừ, mẹ có tuổi, tóc bạc đôi phần, lần nào con gái về nhà cũng "bị" mẹ lôi ra: nhổ cho tao ít tóc trắng. Con gái, không quá yêu thích công việc này nhưng cũng hăm hở lấy nhíp, ghế và không quên kèm theo một chiếc chăn mỏng quấn quanh người mẹ. Con gái nhanh nhẩu đoảng, nhổ đôi khi tóc bị đứt, lúc nữa mơ màng nhổ cả tóc đen. Mẹ kêu la, gào lên: Tao làm gì còn nhiều tóc thế? Hi hi. Nhưng mà, vẫn chịu ngồi yên hai giờ đồng hồ cho con gái "chấy rận".
Con gái, người ta thường quan tâm đến khả năng nấu nướng. Mẹ chưa khi nào chỉ dạy một cách bài bản nấu thế này thế kia, làm sao cho ngon mà tiết kiệm thời gian. Mẹ chỉ dạy những thao tác cơ bản, nhất định phải có khi chế biến và cuối cùng cung cấp mẹo vặt. Mẹ bắt con gái nhìn, nhìn và làm theo. Khi làm sai, mẹ chỉ dẫn lại và lần sau con gái nấu có khá hơn. Con gái nấu ăn không quá tệ, nhưng để ngon và để mẹ gật cho cái đầu, thì cũng là còn xa lắm.
Lần đầu tiên con gái đi học xa nhà năm lớp 10, mẹ đưa xuống trường và trước khi về mẹ có đưa cho một "kỷ vật". Nó là cuốn sổ (nhật ký) mẹ có "viết vội" vài dòng, chỉ độ hai trang, chứa đựng những điều lo lắng và căn dặn này nọ. Đến giờ, khi đã hết cấp ba, đại học và đi làm con gái vẫn mang theo nó bên mình. Chỉ để viết thêm vào đó những suy nghĩ và tâm sự của mình khi lớn lên từng ngày.
Lần về nhà, nhắc đến chuyện yêu đương, xung đột, con gái nổi khùng, cho rằng mẹ không hiểu vấn đề. Mẹ, nói một tràng (kèm sụt sịt và nước mắt) và cuối cùng "tuôn ra": Mày còn ở với mẹ được bao lâu nữa, rồi cũng phải lấy chồng, sinh con và đảm đương trách nhiệm của một người phụ nữ. Sao mày nỡ làm khổ mẹ thế hả con? Lòng con gái trùng xuống. Mắt rơm rớm, rồi nức nở. Con gái đã bao giờ nghĩ đến sâu xa chuyện này đâu. Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới này, nào có sâu sắc đến điều đó.
Đi học xa nhà, đi làm cũng vậy, theo thói quen, cứ xuống đến nơi, lại gọi điện về nhà: "Con xuống đến nơi rồi nhé". Chỉ ngắn gọn thế thôi, thấy mình trách nhiệm hơn với gia đình và làm cho bố mẹ yên tâm. Mẹ nói, cứ đến chiều thứ sáu bâng khuâng xem có đứa nào gọi điện về tuần này không? Mẹ ơi, thứ sáu máu chảy về tim, đúng không mẹ? Rồi đến khi đi, bâng khuâng thêm lần nữa và đến khi gọi điện về (xuống đến nơi) lại hụt hẫng lần nữa. Con gái hồn nhiên, tung tăng và chẳng nghĩ ngợi điều gì? Năm tháng qua đi.
Mẹ, suy nghĩ sâu sắc, có phần cả nghĩ và đôi khi quan trọng hóa vấn đề. Luôn nhìn sự việc theo nhiều chiều, dự đoán này nọ, Con gái, suy nghĩ giản đơn, xuề xòa và luôn "bình thường hóa" các vấn đề. Khoảng cách tuổi tác, thế hệ nó làm rõ hơn những suy nghĩ như thế.
Con gái chưa từng một lần nói: Con yêu mẹ! Nhưng thâm tâm, những thứ con gái làm đều mong muốn góp phần nào đó, làm một cái gì đó, có ý nghĩa cho mẹ. Suy nghĩ về mẹ, thật lòng, luôn là như thế!
Người ta còn có mẹ ở trên đời, là một điều may mắn và hạnh phúc! Nào có thứ hạnh phúc ngọt ngào nào mà không có chứa những điều "cay đắng" như ở trên, phải không mẹ thân yêu!
Vài nét về blogger:
Đi qua những ngày mưa để thêm yêu ngày nắng - Thi Lê
Bài đã đăng: Cầm bút lên và... viết, Đừng khó chịu nhé, quảng cáo, Đàn bà xây tổ ấm.