Phạm Ngọc
Khi bất giác phát hiện ra rất nhiều người quanh mình đều có chung một sở thích đặc biệt là mai mối, tôi cảm thấy cuộc sống có rất nhiều điều thú vị.
Đứng trước một cô gái 26 tuổi lúc nào cũng chơi vơi như đang bước trên mây, bạn sẽ làm gì để kéo cô ấy về với thực tại? Hoặc giả nếu có thể, tốt nhất là bạn nên để cho cô ấy sống trong thế giới cổ tích người lớn của riêng mình? Giải pháp tối ưu là tìm cho cô ấy một nửa đích thực.
Mà duyên số đôi khi là do chính chúng ta tạo ra, nguyệt lão ngồi dưới bóng trăng miệt mài buộc những sợi chỉ hồng xe duyên cho trai gái, nhưng ông đã quá già rồi. Ông lại chỉ có một mình mà còn biết bao người chẳng thể chờ đợi được, tuổi xuân chỉ là khoảnh khắc. Thế nên dường như trong mỗi người, đều ảnh hưởng một chút tính cách của ông.
Vốn là người không quen chối từ, cũng không muốn bố thở dài và mẹ giục như giục trận, tôi nhiệt tình tham gia vào hầu hết những "vụ" mai mối mà tôi có thể tham gia...
Từ những quán cà phê nhạc không lời, ánh đèn mờ ảo đến những buổi tiệc sinh nhật rộn rã tiếng cười, từ không gian thoáng mát dưới bóng cây bên hồ đến không khí rộn ràng của các câu lạc bộ dành cho giới trẻ, tôi đeo lên mặt một nụ cười quen thuộc, những câu nói được lập trình và dáng đi không quay đầu nhìn lại. Tôi tin vào câu nói, mỗi ngày là một câu chuyện thú vị làm nên cuốn tiểu thuyết của cuộc đời. Mỗi lần gặp gỡ là một trải nghiệm thực sự quý giá, tất nhiên, sự trải nghiệm quý giá không đồng nghĩa với sự thú vị...
Có người được chỉ định mai mối cho tôi lại có cảm tình với cô bạn đi cùng tôi (vì tôi không bao giờ đi một mình trong những buổi gặp gỡ), có người gặp một lần rồi không bao giờ liên lạc, có người trở thành bạn tri kỷ của tôi, và có những người thực sự làm tôi bật cười mỗi khi nhớ đến.
Tôi vẫn nhớ ngày gặp anh họ của bạn tôi, cả phòng ký túc khi đó kéo nhau đi, rộn ràng như đi hội. Quán tên Cây Mít, không gian yên tĩnh như ốc đảo giữa những ồn ào của khu đô thị mới. Anh bước vào, đẹp như một hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích. Tim tôi bỗng dưng lỗi nhịp (trước cái đẹp ai chẳng dại khờ). Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, cởi áo khoác, rút khăn lụa trong túi áo ra lau mặt bằng một cử chỉ dịu dàng quá mức, rồi gọi nước cam và... lấy tay chấm vào cốc nước lạnh vẽ hoa lá, cỏ cây lên mặt kính trên bàn. Mỗi câu nói của anh đều được phụ hoạ bằng một loạt những sắc thái tình cảm, nhíu mày, cười nụ và nghiêng đầu. Câu chuyện rời rạc bị cắt ngang khi anh có điện thoại và vội vã đứng dậy ra về, để lại chúng tôi vừa ngơ ngác, vừa buồn cười.
Câu chuyện mai mối đó trở thành chủ đề "hot" của phòng đến mấy tuần sau đó.
Anh chàng thứ hai đến cầm một bó hoa hồng đỏ trên tay, gọi là quà gặp mặt. Tôi thận trọng hơn, chỉ rủ cô bạn thân nhất đi cùng. Ít nhất như vậy mình cũng đỡ xấu hổ nếu chẳng may gặp phải anh chàng hao hao giống anh chàng ở quán Cây Mít. Cho đến khi chúng tôi chào nhau ra về, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm vì tất cả diễn ra bình lặng. Nhưng sự bình lặng chỉ tồn tại đến tối. Từ đó, ngày nào anh cũng nhắn cho tôi đúng đủ bốn tin nhắn: sáng 6 giờ hỏi dậy chưa? trưa 12 giờ hỏi ăn cơm chưa? tối 7 giờ hỏi ăn cơm tối chưa? đêm 10 giờ hỏi ngủ chưa? Sau khi kiên trì trả lời 8 tin nhắn trong hai ngày, tôi cung cấp cho anh hẳn một cái lịch sinh hoạt hàng ngày của tôi để anh tiện theo dõi, đỡ phải hỏi nhiều. Nhưng hình như anh cố tình không hiểu, anh tiếp tục màn độc thoại một ngày bốn tin nhắn của mình đến đúng 2 tháng sau mới chịu lặng lẽ ra đi. Nói thật, khi đó, tôi thấy nhẹ cả lòng.
Còn bao nhiêu người nữa tôi cũng chẳng nhớ tên. Tôi thành ra sợ những cuộc gặp gỡ, sợ cả cái nhìn háo hức chờ đợi của những người có nhã ý mai mối cho tôi, nên nếu có thể, tôi viện đủ mọi lý do để có được những buổi tối yên ổn ở nhà đọc một cuốn sách mà tôi yêu thích hay xem một bộ phim truyền hình mà tôi đang theo dõi dở dang.
Và anh của em, chúng ta quen nhau chẳng phải cũng là do mai mối đó sao? Em vẫn nhớ đó là ngày Quốc khánh, Hà Nội đang vào thu, hoa sữa nồng nàn trên những con đường rực rỡ cờ hoa. Em cười trừ coi như một trò chơi nên trong khi mọi người mặc những bộ trang phục đẹp nhất để đến buổi gặp mặt, chỉ duy có mình em quần sooc áo phông. Trong đám đông sơ mi và áo vest, anh cũng áo phông, quần sooc, ánh mắt vừa sôi nổi vừa thờ ơ. Cái nhìn của chúng ta vô tình gặp nhau, cả em và anh đều bật cười như đã quen thân từ lâu lắm. Ngày anh nói yêu em, em vẫn nghĩ đó là một câu nói đùa. Chỉ đến khi anh xa em, em mới biết nỗi đau là có thật. Có lẽ ngay từ đầu, vì em chỉ coi đó là trò chơi, nên em đã vô tình lỡ tay đánh rơi hạnh phúc, nên chuyện của chúng ta mãi mãi chỉ là một chuyện trẻ con.
Đêm buông xuống rồi, đêm nay em lại mất ngủ. Có lẽ tại cafe. Tối nay em lại ngồi một mình bên quán vắng. Khi nào nguyệt lão sẽ buộc chỉ hồng để cho em không còn cô đơn?