Tôi nhận ra một điều rằng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có một tình cảm nào với một người khác giới lạ lùng đến vậy. Lần đầu tiên nhìn vào mắt em, trái tim tôi đã rung lên những nhịp đập khác thường.
Tôi tìm được ở em sự đồng cảm trong tâm hồn, trong công việc. Ở bên em, tôi thấy hạnh phúc, ánh mắt, nụ cười và tất cả những gì liên quan đến em đều làm tôi xao xuyến, bâng khuâng đến khó tả.
Tôi nhớ em, thương em, khát khao có được em đến cháy lòng . Điều làm tôi luôn tự thấy xấu hổ và cắn dứt lương tâm là khi gần gũi người vợ yêu quý của mình, người tôi yêu duy nhất từ trước tới nay và chưa một lần phản bội, thế mà tôi lại mượn thân xác của em để mơ đến một người con gái khác.
Tôi đã tự đấu tranh với chính mình, phải chăng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, rồi nó sẽ qua đi như một giấc mơ, nhưng càng cố muốn quên em, càng cố đè nén cảm xúc của mình tôi lại càng nhớ em và yêu em hơn bao giờ hết.
Tôi sợ tôi sẽ phát điên nếu không bộc lộ được những tình cảm này với em. Mỗi lần gặp em, nhìn vào mắt em tôi không chịu nổi những nhịp đập náo loạn của trái tim mình. Rồi điều gì đến đã đến, tôi không còn đủ bản lĩnh để đè nén cảm xúc mình nữa. Tôi đã hẹn gặp em, ngồi bên em, tôi đã không chịu nổi. Tôi đã trao cho em nụ hôn say đắm, nụ hôn chứa chất khát khao bị dồn nén kể từ lần đầu tiên quen em. Em đã không từ chối tôi, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn tưởng chừng như không bao giờ dứt ra được.
Tôi đã khóc vì sung sướng, khóc vì đau khổ sau khi trao cho em nụ hôn đầu tiên. Ngày qua ngày, đêm qua đêm, nỗi nhớ em luôn dày vò tôi, hình ảnh em luôn ở trong trái tim tôi. Nhưng từng ngày lý trí tôi lên tiếng, lương tâm tôi bị dày vò, tôi không thể phá vỡ hạnh phúc của em. Nếu tiếp tục yêu em tôi sẽ là người có tội với em, với gia đình em và với cả gia đình tôi.
Dù đau đớn khi không được gặp em, không được nói những lời yêu thương, không được nhìn vào mắt em nữa tôi cũng quyết định nói lời chia tay với em, quyết định không bao giờ liên hệ với em nữa. Em đã tôn trọng quyết định của tôi.
Tôi biết em cũng bị dày vò giống như tôi. Tôi và em đều là những người tử tế để không thể dẫm đạp lên tình cảm của những người thân yêu của mình để sống cho những cảm xúc của riêng mình.
Mặc dù không thể có được em, nỗi nhớ và cảm xúc của em chẳng hề vơi đi chút nào từ khi tôi nói lời chia tay với em , nhưng tôi vẫn quyết định yêu em trong câm lặng.
Tôi là người thế nào xin các bạn hãy phán xét. Còn với anh viết lời cuối cho tình yêu muộn màng, cho tôi được cảm thông, chia sẻ cùng anh.
Trân Trân