>> Thể lệ Cuộc thi 'Lời cầu hôn lãng mạn'
Câu chuyện tôi kể một nửa là hiện tại và một nửa là tương lai…
Sau khi chia tay kẻ phản bội, tôi cảm thấy mình không nên yếu đuối, tôi bắt đầu tìm vui qua những hoạt động xã hội, càng ngày tôi càng tìm thấy nhiều niềm vui và niềm tin vào cuộc sống. Nhưng vẫn có những lúc, trái tim tôi muốn quay về chốn cũ, để tận hưởng được cảm giác được yêu thương, cảm giác "có đôi có cặp".
Cái cách tôi và anh gặp nhau cũng thật kỳ lạ: Anh nháy điện thoại phá tôi. Với một con bé láu cá như tôi thì đâu dễ bỏ qua. Tôi nhắn tin lại: "Nếu muốn phá điện thoại thì nhầm người rồi nhé!". Và tôi không ngờ tin nhắn đó lại đưa tôi và anh đến với nhau. Anh là sinh viên và tôi cũng vậy. Chúng tôi nhắn tin và chat với nhau. Có những buổi tối, tôi điện thoại đọc thơ cho anh nghe, anh kể cho tôi nghe chuyện gì đó mà tôi chẳng nhớ nổi. Chúng tôi hẹn gặp nhau sau ba tháng quen mà chưa biết mặt. Trong tôi bao nhiêu câu hỏi lẫn lộn: "Cảm giác của mình sẽ thế nào khi gặp anh ấy? Anh ấy thế nào?"
Anh ngồi trên xe, đứng đợi trước ngõ nhà tôi, nụ cười hiền lành. Không có vẻ như "một kẻ gây rối điện thoại". Đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao anh có được số điện thoại của tôi. Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, tôi thấy anh lạ lẫm nhiều so với âm thanh từ cái điện thoại hay những dòng chat ngộ nghĩnh. Vậy mà đến giờ chúng tôi đã quen nhau gần 3 năm. Có những buổi tối, anh chở tôi đi vòng vòng thành phố, hỏi tôi muốn ăn gì, uống gì. Tôi bảo muốn ăn thịt, thế là anh la lên chí choé như bị cắn. Anh ngô nghê hỏi tôi thích anh cầu hôn thế nào. Tôi chỉ mỉm cười. Nhiều lúc tôi giận dỗi vì anh chẳng quan tâm sở thích của tôi, tôi ghét hoa hồng mà cứ tặng hoa hồng, còn thích hoa bách hợp thì anh chẳng bao giờ tìm kiếm. Anh cũng chỉ gãi đầu xin lỗi. Có những lúc tôi hỏi anh, khi nào chúng mình lấy nhau, anh bảo: "Chờ em ra trường sẽ cưới. Anh sẽ tặng em nhẫn cỏ. Anh để dành tiền mua nhà thành phố. Mình sẽ sinh ba đứa con. Em và anh sẽ cùng nhau đi chợ, nấu nướng, giặt đồ". Tôi cười, suy nghĩ xa xăm: "Chúng ta sẽ chẳng bao giờ cưới nhau được anh ạ. Đời còn dài, còn lắm bão tố".
Ảnh minh họa: Sarah DeShaw. |
Một ngày nọ tôi thú thật với anh một chuyện. Đó là mắt của tôi một bên là mắt giả. Và đó chính là lý do chia tay mối tình đầu của tôi. Tôi yêu mối tình đầu từ khi con mắt ấy là mắt thật - con mắt xấu xí, trắng đục - và cho đến khi tôi lắp mắt giả, nó trông đẹp hơn, nhưng cùng chung một điểm là không thấy ánh sáng. Tôi nghĩ nếu người ta yêu mình lúc mình còn xấu xí là người ta yêu thật lòng. Nhưng không phải vậy, sự thật là người ta lại bắt cá hai tay. Giờ, với anh, tôi có cảm giác sợ hãi quá khứ sẽ lặp lại, sợ hãi hơn đó là con mắt còn lại cũng sẽ từ từ như con mắt giả đó và cuối cùng nó sẽ không còn ánh sáng. Sự thật đó từng làm tôi khóc ròng bao nhiêu đêm. Tôi đã lấy lại cân bằng, nhưng thật sự không muốn yêu ai nữa.
Anh biết được sự thật qua sự ưỡm ờ, hư hư, thật thật của tôi. Tôi nghĩ chắc anh sẽ sốc thật nhiều, nhưng anh lại cho rằng tôi nói đùa. Và tôi cũng mong đó chỉ là câu nói đùa. Tôi hiểu rằng mình sẽ không thể đem lại hạnh phúc cho anh như tôi và anh từng mong ước. Tôi chỉ nói với anh rằng, một ngày nào đó nếu anh đột nhiên không liên lạc được với tôi, đột nhiên mất hẳn mọi thông tin về tôi thì đừng đi tìm mà hãy coi như tôi đã phản bội và hãy đi tìm người khác. Anh cúi mặt không nói gì và nói với tôi là trốn tránh không phải là cách và có biết bao người chờ đợi, hy vọng ở em, em không thể làm thế được. Càng quen lâu, chúng tôi càng cãi nhau nhiều, và càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi, thất vọng khi hai đứa khó khi nào cùng quan điểm, sở thích, và mệt mỏi nhất là chúng tôi khó ngồi nói chuyện với nhau lâu được. Bỏ mặc những thứ đó, anh vẫn luôn là người chịu lép vế, cho qua mọi chuyện. Tôi thì mặc kệ mọi chuyện diễn ra.
Rồi cuối cùng, ngày đó cũng đến, ngày mà một buổi sáng thức dậy, tôi hoảng loạn cùng cực khi không còn nhìn thấy ánh sáng. Tôi phải cố gắng nhìn nhận rằng đây là điều hiển nhiên. Và tất nhiên bố mẹ tôi đã làm theo ý nguyện của tôi, đưa tôi đến một vùng quê xa xăm, yên bình, rời xa tất cả những thứ đang sống với tôi, trong đó có anh.
Tôi cũng không biết giờ này anh thế nào, ra sao, anh có thương cảm cho tôi hay anh đang bên người con gái khác. Tôi tập cho mình một cảm giác nhẹ nhàng, thanh thản dù thật sự chỉ muốn chết cho xong. Hôm nay, buổi sáng, một buổi sáng bình yên để học chữ nổi tiếp tục cho ngày hôm qua dang dở. Tôi bỗng ngẩn ngơ vì tiếng xe máy quen quen, tiếng thở hổn hển, tiếng trách móc trẻ con, mùi hoa bách hợp mới nở, tôi ngồi lặng hồi lâu để xem những gì xảy ra tiếp theo: "Em lấy anh nhé! Nếu không anh ế thì sao?".
* Bạn có thể gửi bài tham dự cuộc thi 'Lời cầu hôn lãng mạn' về địa chỉ cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net để nhận được quà tặng trị giá 2 triệu đồng. Thể lệ chi tiết xem tại đây.
Nrylia
(TP HCM)