Dù biết trước rằng tình yêu của chúng ta sẽ không đi đến được bên đỗ cuối cùng nhưng sao em vẫn yêu anh rất nhiều, giống như em dốc hết sức lực cuối cùng để yêu anh vậy. Nhiều người nói rằng em ngu, em dại và em cũng biết là mình ngu,mình dại nhưng sao em vẫn yêu anh rất nhiều, em bất chấp tất cả để được yêu anh, vậy em có sai không,không em không sai, em đúng phải không anh?Vì em biết rằng anh đã có thời gian yêu em chân thành mà phải không anh?Em cảm nhận được điều đó ở nơi anh mà. Nhưng em không biết được rằng tình yêu của chúng ta rẩt đẹp nhưng nó lại ra đi rẩt sớm, người ta nói đúng phải không anh người ta nói cái gì đẹp thì nó sẽ dễ mất đi đúng không anh? Khi anh ra đi mà không nói với em một lời tạm biệt thì anh có biết được là em buồn lắm không?Em biết tình yêu anh dành cho em đã hết từ lâu lắm rồi,anh đã dành tình cảm đó cho người con gái khác nhưng sao em lại không ghét anh mà cũng chẳng hận anh, mà ngược lại tình yêu của em dành cho anh vẫn nguyên vện không hề thay đổivì em hiểu được khi không còn tình yêu nữa thì có ép buộc cũng không được. Nhưng em chỉ không hiểu được tình yêu của mình đẹp như vậy sao nó lai kết thúc sớm vậy. Em đâu làm gì có lỗi với anh để mất anh như vậy,e có làm gì sai mà ông trời lại bắt em phải nhận quả báo này.
Em hận ông trời sao để em gặp anh, để em yêu anh thật nhiều rồi lại bắt anh đi khỏi cuộc đời em như vậy. Sao ông trời không cho anh ở bên em, sao lại bắt em phải rơi nước mắt mỗi khi phải ngĩ về anh chứ. Em chỉ ghét sao anh lại im lặng ra đi mà không nói với em một lời nào,hay anh thích nhìn em khóc vì anh,không anh không phải là người như vậy,anh luôn muốn em có cuộc sống tốt hơn nhưng sao anh không nghĩ rằng nếu có anh bên cạnh thì lúc đó sẽ là lúc tốt nhất đối với em mà anh lại ra đi. Sao em yêu anh nhiều đến vậy để giờ đây mỗi lần nghĩ về anh thì nước mắt em lại rơi. Biết đến bao giờ thì em mới quên được anh,biết đến bao giờ thì nước mắt em mới thôi rơi mỗi khi nghĩ về anh. Em muốn đi thật xa, đi khỏi nơi này để quên đi anh, quên đi những kỉ niệm về anh vì ở lại nơi đây ở đâu em cũng gặp hình bóng anh, cũng thấy hình ảnh 2 đứa vui vẻ bên nhau, thì làm sao em quên được tình yêu đẹp và nhiều nước mắt này chứ. Nếu cho em được quay trở về ngày xưa chắc chắn một điều em, sẽ không bao giờ yêu anh vì chưa bao giờ em nghĩ được rằng mình sẽ đau khổ, sẽ khóc nhiều đến vậy khi anh ra đi. Thà anh giết chết em đi còn hơn anh cứ để em phải đau khổ vì nhớ anh. Em ước gì em có thể ghét anh được một chút nào đó để em bớt buồn, bớt khổ vì anh nhưng sao em không làm được. Qua bao nhiêu chuyện anh đã làm sao tình yêu em dành cho anh vẫn nguyên vẹn. Anh là ai mà có quyền làm cho em phải buồn, phải khóc chứ, anh có biết là anh độc ác lắm không hả anh? Giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này em giống như một người điên vậy miệng cười nhưng nước mắt lại rơi, đúng là em đang điên và anh có biết rằng em đang điên vì ai đây không?
trần thị mỹ ánh