Tôi 23 tuổi, cái tuổi mới chập chững bước vào đời, chưa hiểu đời nhưng cũng không còn ngây thơ khờ dại. Hiện tại, tôi có quen một người con trai hơn 5 tuổi. Gia đình anh ở quê cũng bình thường, ba mẹ đã già không đi làm nữa, chủ yếu nhờ con cái. Anh ấy là con út trong gia đình, tính tình hiền lành, không toan tính, chịu khó nhưng không có trí tiến thủ, ít năng động và không thích bon chen. Tôi là cô gái có tham vọng, một phần do gia đình cũng không khá giả nên tôi luôn quyết tâm phải làm giàu, không muốn sống cuộc sống nghèo khổ.
Tôi ở chung cùng người chị họ. Chị biết tôi đang quen anh và có khuyên tôi là con gái nên lựa chọn cái gì tốt, gia đình đã nghèo ở quê lên thành phố học nghĩa là phải muốn thoát khỏi cảnh nghèo và tìm được người đàn ông tốt. Chị nói khi lấy chồng một phần vì mình, còn lại phải vì con cái nữa. Chuyện yêu theo kiểu tình cảm là xưa rồi, chỉ tình cảm không mà không giàu thì khổ cả đời. Là con gái không thể gồng gánh chuyện kinh tế được, phải dựa vào người đàn ông.
Chị nói tôi còn trẻ, ngoại hình cũng ưa nhìn, hãy tìm một người vững vàng về kinh tế để quen. Con gái đi làm chỉ gọi là phụ thêm mua son phấn hoặc cho đỡ chán cảnh ở nhà buồn thôi. Tôi thật sự không biết đó là thực dụng hay là suy nghĩ của người lớn, từng trải nên họ chín chắn? Tôi đã về nhà anh và thấy gia đình cũng bình thường, ba mẹ hiền lành. Anh ấy có dự định năm sau cưới nhưng suy nghĩ về tương lai thì nếu lấy anh, tôi sẽ phải làm nhiều hơn, phải suy nghĩ về kinh tế mới có thể giàu có.
Bạn trai tôi hiện tại làm kỹ thuật, lương cũng không cao. Anh định năm sau đi làm công trình vì đúng chuyên ngành lương cũng cao hơn, khi đó sẽ cưới tôi. Tôi cũng nghĩ nên cho anh cơ hội, nếu một năm nữa anh vẫn dậm chân tại chỗ thì chia tay. Tuy nhiên, tôi cũng đọc nhiều trường hợp vì mê vật chất mà không hạnh phúc. Thật sự tôi rất hoang mang, mong anh chị cho lời khuyên.
Hoài
* Gửi tâm sự tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu.